Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn quanh thân trần trụi này từ trên cao nhìn xuống Hạ Xuyên mấy giây, đại khái là ngại khoảng cách quá xa không thấy rõ, lại ngồi lên “thớt” lớn, một gối chống đất, tay phải chống ngang ngay sát “thớt”.

Bởi vì cằm đặt trên mu bàn tay, đôi môi hắn mím chặt bị đẩy vểnh lên một chút, làm dịu đi hung lệ giữa hai mày, mà trong biểu tình của hắn, càng nhiều là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, cũng không pha lẫn địch ý gì.

Kỳ thật, khi quái nhân có sở thích khoe hàng này vẻ mặt thản nhiên tiến vào Thạch động, trong lòng Hạ Xuyên cũng đã hiểu ra – hai người anh cùng Dennis tám phần là bị quái nhân này kéo vào dàn xếp ổn thoả trong Thạch động, còn nhân tiện nhóm lửa.

Nhưng chịu ảnh hưởng của tính chất nghề nghiệp, Hạ Xuyên một mặt cực kỳ thích mạo hiểm, một mặt lại cực kỳ cẩn thận, bất luận là kẻ nào ở trước mặt cũng sẽ không dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Dù sao, nhóm lửa không chỉ là một cách dùng để "xua tan ẩm ướt và tránh lạnh", đôi khi cũng có thể dùng để “ nướng thịt dự trữ"...…

Mà quái nhân trước mặt này cũng tuyệt đối không phải người dễ đối phó gì, cơ bắp rắn chắc toàn thân đều có thể dễ dàng thấy được, đường cong kia vừa nhìn cũng rất có sức bạo phát, vừa không quá mỏng, lại không quá dày, không phải bộ dáng luyện tập là ra.

Huống chi Hạ Xuyên cho dù ngất xỉu hai lần, cũng sẽ không phân biệt không ra tình huống – Anh là bị một cái đuôi của Thương Long vỗ bất tỉnh, vị tổ tông kia trong truyền thuyết là bá chủ biển sâu thời kỳ kỷ Phấn trắng làm sao mà vỗ anh xong liền chạy, để đồ ăn đấy không cần à? Nhưng quái nhân trước mặt này, lại có thể ở dưới mí mắt Thương Long đem anh cùng Dennis kéo về thạch động, còn hoàn hảo không mất thứ gì mà ngồi xổm ở chỗ này, nói ra quả thực là nghìn lẻ một đêm.

Mà quái nhân này lại sinh sống tại cái nơi chết tiệt khủng long chạy đầy đất, hiển nhiên không có khả năng là lần đầu thuận lợi chạy trốn khỏi miệng cọp…

Tóm lại, bất luận nghĩ như thế nào, đây đều là một người cực kỳ đáng sợ.

Cho nên, khi quái nhân này mang vẻ mặt "Vẫn không thấy rõ", lại cúi đầu nhích lại gần trước mặt Hạ Xuyên, bên tai Hạ Xuyên khẽ động, cơ hồ là phản xạ có điều kiện nâng tay trái lên, cong thành hình vuốt ưng, trong nháy mắt đè lại động mạch cổ quái nhân kia.

Động tác mang tính bạo phát tác động đến cơ bắp trên vai và lưng, Hạ Xuyên chỉ cảm thấy đau đớn trên người tăng mạnh, sắc mặt "xoạt" một cái lập tức trắng bệch thêm một tầng.

Làn da anh vốn rất trắng, vừa động như vậy, lập tức ngay cả chút màu máu còn sót lại trên môi cũng bay sạch, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, nhưng lực đạo trên tay vẫn kéo căng như cũ, không có chút thả lỏng.

Quái nhân kia lại vẫn không thèm để ý nơi yếu hại phần cổ của mình bị người khác đè lấy, giống như người khác không phải chuẩn bị công kích, mà là dường như đang gãi ngứa cho hắn. Hắn thậm chí ngay cả dừng lại cũng không dừng mà tiến đến vị trí mặt đối mặt với Hạ Xuyên, còn động động chóp mũi, không biết đang ngửi cái gì.

Lúc trước cách có hơi xa, Hạ Xuyên không chú ý đến ánh mắt của quái nhân này, hiện tại khoảng cách không đến mười cen-ti-mét, đôi tròng mắt kia liền chiếm cứ hơn phân nửa tầm nhìn của anh — đó là màu xanh đậm hết sức xinh đẹp, nồng đậm lại thuần túy, giống như biển sâu dưới mấy ngàn thước.

Chẳng qua đôi mắt này cho dù có xinh đẹp đến mấy, cho dù nó biến màu neon sặc sỡ bảy màu đi chăng nữa, Hạ Xuyên cũng không có thời gian cùng tâm tư đi thưởng thức, bởi vì quái nhân này thật sự ra bài không theo lẽ thường.

Hắn tiến đến trước mặt Hạ Xuyên, sau khi gần như chóp mũi chạm nhau nhìn một lát, lại nhíu mày, bộ dáng "vẫn chưa quá rõ ràng" thoáng suy nghĩ một lát, sau đó trực tiếp cúi người, sống mũi thẳng tắp hơi lạnh trực tiếp dán lên cổ Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên cứng đờ cả người, cơ hồ không còn để ý đau đớn mà ngồi dậy xoay người, trực tiếp giết chết tên bệnh thần kinh này ném xuống biển! Nhưng trong nháy mắt khi có động tác lại bị một ngón tay chính xác ấn vào gân, nửa thân thể đều tê rần không còn cảm giác.

Quái nhân kia một bên kiềm chế Hạ Xuyên, một bên dùng chóp mũi dán vào cổ Hạ Xuyên di chuyển từng chút một, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

Một lát sau, quái nhân có đôi mắt màu xanh đậm này cuối cùng cũng ổn định lại, chóp mũi dán sát vào động mạch cảnh gần xương quai xanh của Hạ Xuyên mà dừng lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi ngừng thật lâu, hắn đột nhiên vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi chạm vào làn da kia.

Hạ Xuyên: "......”

Hay cho một tên biến thái cao lớn.

Ngay khi Hạ Xuyên triệt để lạnh mặt, quái nhân kia rốt cục từ trên cổ anh ngẩng đầu lên. Hắn tựa hồ đã xác nhận cái gì đó, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò đều thu lại.

Khi quái nhân này không bộc lộ cảm xúc gì, khí chất hung tàn lãnh khốc sẽ đặc biệt rõ ràng, ngược lại làm hình tượng "biến thái” giảm đi vài phần …

Nếu hắn có thể tìm miếng vải che lại một chút.

Quái nhân không tiếp tục chọc giận Hạ Xuyên nữa, mà đứng thẳng lên lần nữa, mang theo "thớt" trong tay xoay người đi về phía đống lửa.

Lúc hắn xoay người, Hạ Xuyên liếc qua phía sau vai phải của hắn thấy có gì đó giống như hình xăm, một hàng ngắn ngủi màu xanh lam, chữ cũng không lớn, theo quái nhân kia càng đi càng xa, có chút không dễ nhận ra lắm.

Hạ Xuyên cau mày định thần nhìn một hồi lâu, mới thấy rõ đó là cái gì.

Đó là sự kết hợp đơn giản giữa các từ tiếng Anh và các con số—Dark Blue 02.

Sự kết hợp như vậy có vẻ giống với một bộ mật mã hoặc biệt hiệu gì đó... Hạ Xuyên cảm thấy có khuynh hướng là vế sau hơn.

Vậy quái nhân trước mắt này tên là Thâm Lam? Về phần 02 thì chứng tỏ... hắn không phải một người, ít nhất phía trước còn có 01.

Sự xuất hiện của hình xăm chứng tỏ người có biệt danh Thâm Lam này hẳn là giống như Hạ Xuyên, bởi vì nguyên nhân nào đó đi nhầm vào thế giới khủng long khắp nơi này.

Nhưng hắn là vì sao mà bị lạc đến đây? Sống ở đây bao lâu rồi? Hắn đã bao giờ thử cố gắng tìm cách quay trở về không?

Câu hỏi trong đầu Hạ Xuyên một cái lại một cái nhảy ra, điều này khiến anh đối với Thâm Lam này nổi lên không ít hứng thú tìm tòi nghiên cứu, chỉ là hiện tại anh hành động thực sự bất tiện nên lực bất tòng tâm.

Tuy rằng bị cái đuôi kia của Thương Long vỗ ở sau lưng, dẫn đến hành động bất tiện, không chỉ vai lưng anh đau đến không nhúc nhích được, ngay cả tim phổi cũng đau đến vô cùng, trong cổ họng từng trận từng trận xộc lên mùi máu, mặc dù há mồm cũng không phát ra được âm thanh gì, vì thế chỉ có thể tạm thời dằn một ít vấn đề xuống, quan sát trước rồi nói.

Thâm Lam mang theo cái "thớt" kia đi tới bên đống lửa, đưa tay sờ soạng ngọn lửa đang cháy cao kia một chút, sau đó liền đem cái “thớt" kia trước sau lật vài cái, rồi dựng thẳng nó đẩy về phía đống lửa, để cho một mặt trong đó của nó hoàn toàn chìm trong lửa.

Lúc trước toàn bộ lực chú ý của Hạ Xuyên đều đặt trên người Thâm Lam, không chú ý cái "thớt" kia đến tột cùng là thứ gì, hơn nữa lúc trước một mặt của nó khi đối diện với Hạ Xuyên thì có dính chút bùn, che khuất hình dạng vốn có, hiện tại lật lại, đường vân của bên mặt hướng về phía lửa lập tức lộ ra. Đó là hoa văn hình xoắn ốc, vòng ra từ trung tâm, một đường vòng tròn... giống như ốc biển tròn khổng lồ.

Vật như vậy Hạ Xuyên cũng có ấn tượng, giống như hóa thạch khủng long trong viện bảo tàng hóa thạch tiền sử, rất giống ốc anh vũ, cũng sống ở dưới biển, cụ thể tên gọi là gì anh lại nhất thời không nhớ ra.

Chẳng qua mặc kệ gọi là gì, anh cũng chỉ thấy nó to như quả đấm hay cái đĩa to... Nhưng đường kính cái “ thớt” trong tay Thâm Lam cũng phải gần một mét.

Chỉ thấy Thâm Lam đỡ vật kia trong chốc lát, biểu tình đã có chút mất kiên nhẫn, hắn nhìn lướt qua hai bên, ánh mắt rơi vào một tảng đá trên mặt đất phía sau. Tảng đá kia ước chừng có thể cao quá đầu gối, nhìn thôi đã thấy rất nặng.

Thâm Lam thế nhưng không phí tí sức nào đã nhấc hòn đá lớn kia lên, đặt xuống mặt đất trước chân, vừa vặn chống lại con ốc lớn giống cái thớt kia để nó không ngã xuống.

Sau khi chống xong, hắn liền lui về một bên vài bước, hắn tuy rằng dám trực tiếp sờ vào lửa, nhưng giống như cũng không thích lửa, Hạ Xuyên thấy hắn thích dựa vào vách đá ẩm ướt trong góc hơn.

Cố định con ốc khổng lồ kia lại, đứng dựa vào vách đá một lát, Thâm Lam dường như lúc này mới nhớ ra toàn thân mình vẫn còn trần trụi. Chỉ thấy hắn liếc Hạ Xuyên một cái, lại cúi đầu nhìn mình, sau đó không nói hai lời lập tức đi về phía Dennis.

Hạ Xuyên chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, cầm một bàn tay của Dennis lật người anh ta lại, không chút do dự đưa móng vuốt về phía áo sơ mi của Dennis.

Từ lúc ở trên đá ngầm, áo sơ mi kia cũng đã rách vài chỗ, lúc này dưới tay Thâm Lam, quả thực tựa như vỏ đậu hủ, tùy tiện kéo một cái đã bị lột xuống. Thâm Lam mang theo áo sơ mi kia dũ dũ , biểu tình mười phần ghét bỏ, nhưng vẫn bịt mũi làm khăn tắm quấn quanh thắt lưng.

Dennis bị ném trở lại mặt đất tay chân giật giật, tựa hồ có dấu hiệu sắp tỉnh lại, nhưng sau khi động đậy hai cái, lại không có động tĩnh.

Hạ Xuyên có chút hoài nghi hắn vừa rồi bị đập vào đầu, lại ngất đi rồi.

Về phần Thâm Lam... Người này cũng không biết có tật xấu gì, sau khi quấn áo sơ mi lên quanh eo, lại đến trước mặt Hạ Xuyên lắc lư một vòng, giống như có được món đồ chơi mới mà nghiên cứu Hạ Xuyên một trận, hắn nhìn chằm chằm rất lâu, hơn nữa mười lần phải có tám lần ánh mắt sẽ rơi vào cổ Hạ Xuyên chỗ gần xương quai xanh, cũng không biết đang nghiên cứu cái gì.

Hạ Xuyên bị nhìn đến lòng đầy nghi hoặc, qua thật lâu mới nhớ tới, mười ngày trước, bên xương quai xanh của anh từng bị đạn sượt qua, bây giờ còn lại ít dấu vết của sẹo sau khi mờ đi. Nhưng vết sẹo thế này ai mà chả có, thế nào cũng không đến mức khiến hắn hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm…

Ngoài việc này ra... Hạ Xuyên nhíu mày hồi tưởng thật lâu cũng không nhớ ra được cái gì khác.

Cũng may Thâm Lam nhìn chằm chằm một hồi, lực chú ý đã trở lại đống lửa bên kia. Con ốc khổng lồ kia một mặt đã bị lửa nướng đến xém đen một góc, Thâm Lam đưa tay sờ soạng một chút, dường như không sợ nóng trực tiếp cầm con ốc khổng lồ lên, lật nó lại một cái, để cho một mặt khác cũng chìm vào trong lửa.

Ngay từ đầu Hạ Xuyên đã không hiểu được hắn lăn qua lăn lại con ốc to như cái thớt kia là vì cái gì, cho đến khi anh ngửi thấy mùi thịt cháy khi bị nướng chín bay ra.

Hạ Xuyên: "......”

Mùi hương kia rất nhanh đã tràn ngập trong thạch động, từng làn từng làn, càng ngày càng đậm.

Thâm Lam cúi đầu nhìn con ốc khổng lồ kia, cảm thấy dường như không sai biệt lắm, liền mang theo nó đi tới bên vách đá, không nói hai lời đập "cạch" vào vách đá một cái, vỏ cứng bị lửa lật qua lật lại nướng hơn nửa ngày đã giòn đi không ít, chịu không được sức mạnh của hắn, không một tiếng động mà nứt ra.

Hạ Xuyên nhìn ngón tay thon gầy của hắn sờ lên khe nứt kia, cũng không biết làm thế nào đầu ngón tay hắn đã đâm vào, nhẹ nhàng linh hoạt bẻ một cái vỏ ốc ngay lập tức bị tách ra. Từ vết nứt có thể nhìn ra vỏ kia cũng không tính là mỏng, nhưng ngón tay Thâm Lam ngay cả một vết xước cũng không có, giống như hắn vừa rồi chỉ đang lột một quả trứng gà.

Lột vỏ, thịt bên trong liền lộ ra, nhất thời, mùi thịt nướng ngày càng nồng lên, nóng hầm hập xông vào mũi.

Hạ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng động của Dennis, cậu nghiêng đầu nhìn, thấy Dennis lúc trước giật giật hai cái chưa tỉnh lại, không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Anh ta không bị Thương Long vẫy đuôi vỗ mất nửa cái mạng, cho nên so với Hạ Xuyên linh hoạt hơn nhiều, toàn thân nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị va chạm trầy ít da. Cho nên sau khi anh ta mở mắt, rất nhanh đã ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, trước tiên chỉ nhăn mũi ngửi một chút, vừa ngửi vừa hừ hừ: "A ăn ăn... A đói quá..." Thật sự là tiền đồ đều vứt cho chó ăn hết rồi.

Anh ta vừa ngửi vừa mê man trừng mắt theo mùi thơm hướng về phía Thâm Lam, xê dịch hai bước mới trừng mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Dennis đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên dừng động tác lại, đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt nhìn Thâm Lam lẩm bẩm nói: "Anh là ai?”

Rồi sau đó lại chuyển ánh mắt qua con ốc khổng lồ trong tay Thâm Lam, dùng sức dụi dụi mắt nói: "Đây là... Cúc đá?!

Đều đã bị chà đạp thành như vậy vẫn còn có thể nhận ra đây là cúc đá, cũng không dễ dàng.

Hạ Xuyên nhướng mí mắt nhìn Dennis một cái, hiếm khi có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm. Anh vốn tưởng rằng với vẻ mặt này Dennis có thể nói ra chút thông tin gì đó, ai ngờ anh ta há miệng ra, lại ngậm lại, ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: "Chín chưa thế?! Có thể ăn chưa vậy?”

Hạ Xuyên: "......”

Thâm Lam từ đầu tới cuối đều không để ý tới sự tồn tại của anh ta, ngay cả một ánh mắt cũng không thưởng cho anh ta nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Nhà hát nhỏ:

Dennis: Chín chưa, có thể ăn chưa!

Thâm Lam:…

Dennis: Đói thành chó rồi.

Thâm Lam:…

Dennis: Nước miếng đã chảy thành Thái Bình Dương rồi.

Thâm Lam:…

Hạ Xuyên nhìn không nổi: Chín chưa?

Thâm Lam: Đương nhiên rồi! Đến ăn đi~

Dennis:…

Hạ Xuyên:... Ăn đi, anh ta gào khóc nửa ngày rồi.

Thâm Lam: Hả cái gì? Nơi này còn có người khác sao? Tôi không thấy gì cả! Toàn bộ là của cậu, ăn từ từ thôi.

Dennis...... Đã chết đói.

Hết chương 4

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp