Trần Đình Y vẫn một bộ điềm nhiên mà nở nụ cười.

Lưu Diệp Minh lúc này lại như một cậu bé học sinh ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh y. Trần Đình Y gắp cái gì, Lưu Diệp Minh sẽ ăn cái đó. Chợt không hiểu chuyện gì, Lưu Diệp Minh chợt nở nụ cười ngốc nghếch, hai mắt sáng lên, nhìn đăm đăm Trần Đình Y. Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, trong mắt người đối diện chỉ có hình bóng của mình mà thôi, còn phản chiếu ánh đèn trần phía sau Trần Đình Y, nên đôi mắt ấy còn sáng hơn bao giờ hết.

Trần Đình Y khẽ động yết hầu, đưa tay xoa Lưu Diệp Minh, dịu dàng nói: “Sao lại cười ngốc như vậy chứ?”

Mọi người xung quanh bị giọng nói dịu dàng này làm cho kinh sợ. Vốn trước nay Trần Đình Y vẫn luôn là người điềm đạm nho nhã, nhưng chưa một ai có thể bắt gặp y dùng thái độ dịu dàng cưng chiều như vậy đối với ai.

Lưu Diệp Minh cười ngốc nghếch, nghiêng đầu nhìn Trần Đình Y: “Anh đẹp trai này là ai vậy? Oaaa đẹp thật đó nha, rất giông với một người mà tôi quen đó.”

Tào Cận ngồi bên cạnh sợ hãi giùm Lưu Diệp Minh, ra sức kêu hắn, nhưng công sức đó đều như muối hỏ biển. Lưu Diệp Minh vẫn tiếp tục nói: “À, tôi nhớ ra rồi. Anh giống với tên cầm thú Trần Đình Y nha.”

Trần Đình Y khẽ nhướng mày, vẫn bình tĩnh nhìn bé cưng nhà mình say rượu làm loạn. Tào Cận đưa tay đỡ trán lắc đầu bất lực, trong lòng thầm nghĩ: “Anh Cận đây giúp cưng đến đây thôi. Họa từ miệng cưng ra, anh Cận không thể can được.”

Cả đoàn phim im lặng, kìm nén giấu đi nụ cười. Có người còn cố giả vờ ngáp để không bị phát hiện. Vài cô gái trong đoàn thì chụp mặt vào nhau, tay bụm miệng, vai run lên bần bật.

Trần Đình Y thở dài, đưa ngón tay cái miết nhẹ mắt Lưu Diệp Minh: “Nghe em hết, anh là cầm thú được chưa. Giờ theo anh về nghỉ ngơi.”

Lưu Diệp Minh nghe người kia kêu đi theo mình, thì lắc đầu từ chối, giọng đanh lại: “Không đi.”

Đạo diễn ngồi bên cạnh bị thồn cơm chóa như vậy, tuổi già sức kém không chịu đựng được cảnh đám người trẻ yêu nhau, lên tiếng: “Cậu đi với cậu ấy về lều nghỉ ngơi đi.”

Lưu Diệp Minh vẫn kiên quyết lắc đầu. Trần Đình Y thấy khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Sao không cùng anh về lều?”

Lưu Diệp Minh cấm mặt nhìn xuống sàn nhà, giống như đang tìm lí do vì sao lại như vậy. Rất lâu sau, khi mọi người cho rằng hắn đã quên mất, thì Lưu Diệp Minh đột nhiên mở miệng: “Tôi là người có gia đình rồi, tôi không thể theo cầm thú về nhà.”

Sự cố gắng kìm nén nãy giờ của mọi người bị câu này đánh tan đi, tiếng phụt cười ha ha của mọi người vang ra khắp nơi. Trần Đình Y cũng cười bất lực. Y đưa tay nâng cằm Lưu Diệp Minh lên, để hắn nhìn vào mình, kiên nhẫn hỏi: “Vậy xin hỏi ảnh đế Lưu, tôi là cầm thú hay là gia đình vậy?”

Lưu Diêp Minh ánh mắt mơ màng nhìn Trần Đình Y, vài giây sau đáp: “Đều không phải.”

Trần Đình Y khẽ nhướng một bên mày: “Vậy thì là gì?”

Lưu Diệp Minh cười đến là vui vẻ: “Người trước mắt không phải cầm thú, mà là… Là anh trai nhỏ. Anh trai nhỏ không phải gia đình, anh trai nhỏ là nhà.”

Trần Đình Y cùng mọi người bị câu nói này làm cho choáng kinh. Trong lúc mọi người không kịp hồi thần đã nói trước: “Tôi đưa em ấy về trước, mọi người chơi vui vẻ.”

Không để ai trả lời, y kéo tay Lưu Diệp Minh rời đi. Lưu Diệp Minh như con robot, máy móc đi theo đối phương. Lưu Diệp Minh nhìn về phía hai bàn tay đang năm chặt, mười ngón tay đan vào nhau không khẽ hở, rồi từ từ ngước lên nhìn tấm lưng vững vàng trước mắt.

Lưu Diệp Minh ngưng bước chân, Trần Đình Y vội quay lại nhìn, ân cần hỏi: “Anh đi nhanh quá sao?”

Lưu Diệp Minh hơi ủy khuất nói: “Muốn cõng.”

Trần Đình Y mìm cười, hôn lên trán hắn một cái rồi xoay người lại, khụy gối xuống: “Em lên đi, anh cõng em.”

Lưu Diệp Minh vui vẻ được Trần Đình Y cõng trên lưng. Trên núi không có đèn điện, chỉ có thấp thoáng vài ánh đèn phát ra từ cái căn nhà phía xa, nên ánh sáng của sao và trăng rất sáng.

Lưu Diệp Minh ngước nhìn lên bầu trời, không nhịn được mà thốt lên: “Người lớn nói với em, khi ai đó mất sẽ trở thành một vì sao trên trời. Anh trai nhỏ ơi, ba mẹ em và ba mẹ nuôi có trở thành ngôi sao không ạ? Làm sao để em biết được đâu là họ vậy?”

Trần Đình Y thả chậm bước chân, ôn nhu lên tiếng: “Anh trai nhỏ cũng không biết.”

Lưu Diệp Minh lại hỏi tiếp: “Vậy Diệp Diệp có phải cũng là một trong những ngôi sao trên kia không ạ?”

Trần Đình Y cười đáp: “Diệp Diệp không cần là ngôi sao trên trời. Diệp Diệp là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất, ở đâu cũng có thể tỏa sáng được.”

Lúc này Lưu Diệp Minh có chút buồn bã mà nói: “Nhưng Diệp Diệp đã từng chết rồi.”

Trần Đình Y khựng lại bước chân, sau đó lấy lại bình tĩnh, xóc người phía sau lên một chút: “Diệp Diệp hiện tại sống rất tốt mà, Diệp Diệp có mọi người yêu thương mà.”

Lưu Diệp Minh tự hồ nhớ lại gì đó nói: “Diệp Diệp còn có nhà, nhà là anh trai nhỏ.”

Cả hai không nói gì nữa, đồng loạt im lặng mỉm cười mà đi về phía trước, nơi có ánh sáng vàng ấm áp đang tỏa ra. Có lẽ đã quá lâu rồi cả hai cũng có được cho mình một khoảng bình yên như hiện tại. Quãng đường đi bộ chỉ tốn năm phút, giờ lại đi thành mười lăm phút.

Nhẹ nhàng thay đồ, lau qua người Lưu Diệp Minh một lượt, mới để hắn nằm xuống giường. Trần Đình Y thấy Lưu Diệp Minh nhắm mắt, cho rằng hắn đã ngủ rồi, bản thân cũng thay bộ đồ tây thành bộ đồ thể thao. Khi quay lại thì Lưu Diệp Minh vẫn còn mở mắt nhìn lên phía trên nóc lều.

Trần Đình Y đến bên cạnh: “Sao chưa ngủ?”

Hôm nay Trần Đình Y tự cảm thấy bản thân đã dùng từ “sao vậy?” với Lưu Diệp Minh rất nhiều lần.

Lưu Diệp Minh không trả lời, bật người dậy ôm eo Trần Đình Y, đầu gục vào ngực đối phương. Nghe được nhịp tim, cảm nhận được hơi ấm mà bản thân yêu đến chết mất, mới chậm rãi vào giấc ngủ.

Trần Đình Y khẽ cười trước hành động này của Lưu Diệp Minh, giữ nguyên tư thế này đến một giờ sau. Khi xác nhận bé cưng đac ngủ say, mới từ từ hạ người hắn xuống nệm, rồi ôm vào lòng cùng ngủ.

Sáng hôm sau khi thức dậy, vẫn như thói quen mò sang bên cạnh. Lần này thì bên cạnh không còn là khoảng không trống trải nữa, mà có một người đang nằm đó. Lưu Diệp Minh vẫn còn trong cơ mơ ngủ, vừa đụng trúng liền như bị điện giật mà giật bắn người.

Trần Đình Y cười vỗ trán Lưu Diệp Minh: " Bây giờ cả ‘vợ’ mình cũng không nhận ra à."

Trần Đình Y thành công dùng chữ ‘vợ’ này khơi gợi kí ức tối qua về lại đại não cho Lưu Diệp Minh. Hắn như có ám ảnh tâm lí mà nhào đến Trần Đình Y, hai tay chóng hai bên eo y, gấp gáp nói: “Không phải, anh nghe em nói đã…á…”

Trần Đình Y đưa tay sờ nhẹ lên vùng eo Lưu Diệp Minh, khiến hắn không đề phòng mà kêu lên một tiếng. Tiếng kêu làm hai nhân viên hậu đài đang lấy đồ gần kế bên căn lều nghe thấy, đồng loạt giật mình nhìn về phía nơi phá ra âm thanh. Sau đó không hẹn mà tăng tốc độ làm việc rồi vừa cười tủm tỉm vừa rời đi.

Trần Đình Y bên trong lều, bị Lưu Diệp Minh ép dưới thân, vẫn giở giọng lưu manh nói: " Nếu em muốn anh nằm dưới cũng không phải không có cách."

Lưu Diệp Minh nghe vậy hai mắt sáng lên vui vẻ: “Thật sao?”

Trần Đình Y: “Đùa em đó?”

Lưu Diệp Minh hụt hẫng, leo xuống khỏi người y nằm vật sang bên cạnh: “Chửi anh cũng chán rồi.”

Trần Đình Y cười, ghé sát tai Lưu Diệp Minh thì thầm: “Nhưng nếu là em từ trên nhún xuống, có tính là nằm trên không?”

Lưu Diệp Minh bị trêu đến ngượng, gân xanh trên trán nổi lên, mắt đen lại, khóe môi cũng khẽ giật giật. Trần Đình Y biết Lưu Diệp Minh sắp bùng nổ rồi, không khỏi thích thú mà nói thêm: “Nhưng anh cũng có thể ở dưới đẩy lên.”

Thành công.

Trần Đình Y thành công khiến Lưu Diệp Minh vừa ngủ dậy đã phải xù lông mắng: “Nói anh là tên cầm thú cũng không oan uổng mà. Sáng sớm đã tuyên dâm rồi sao, cẩn thận có ngày anh chơi hăng đến hư thận đấy.”

Trần Đình Y hôn một cái vào môi Lưu Diệp Minh: “Cùng em, anh không sợ có bị hư thận hay không.”

Lưu Diệp Minh vỗ cái đét vào tay Trần Đình Y rồi ngoảy mặt bước ra ngoài, mặc kệ Trần Đình Y vẫn còn cười ở phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play