Các cảnh quay của Lưu Diệp Minh đã quay xong, sáng nay đã là cảnh cuối rồi, các cảnh còn lại đều không có phân đoạn của Lưu Diệp Minh, chiều đoàn phim sẽ làm tiệc đóng máy. Hôm nay vừa khéo có diễn viên mới vào đoàn.
Tào Cận nhìn người bước xuống xe, khóe mắt giật giật: “Cậu ta là diễn viên sẽ vào đoàn hôm nay ư?”.
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
Lưu Diệp Minh mím môi “chẹp chẹp” hai tiếng: “Chả nhẽ còn ai khác à?”
Tào Cận cười hờ hờ cho qua chuyện.
Tư Hành xuống xe, tầm mắt đã rơi lên người Lưu Diệp Minh, rất nhanh đã nhìn sang chỗ khác.
Tào Cận ghé tai Lưu Diệp Minh nói: “Cậu ta làm sao vậy? Còn xấu hổ chuyện xấu đã làm lần trước sao?”
Lưu Diệp Minh đáp: “Chắc là vậy đi. Nhưng mà anh không thấy gì sao?”
Tào Cận khó hiểu nhìn Lưu Diệp Minh: “Thấy gì?”
Lưu Diệp Minh cười híp mắt: “Thấy cậu ta dễ thương.”
Tào Cận: “…”
Tào Cận vỗ lên đầu Lưu Diệp Minh một cái: “Cậu bị hâm à, cậu ta dễ thương chỗ nào cậu nói xem. Mắt cậu có vấn đề hay thẩm mỹ của tôi có vấn đề vậy.”
Lưu Diệp Minh vuốt vuốt cánh tay Tào Cận xoa dịu nói: “Anh bớt nóng. Anh nhìn xem, người như Tư Hành, cái gì cũng lộ hết ra ngoài như vậy, không phải rất dễ thương sao. Với tính cách này của cậu ấy, không thể âm mưu hại người được đâu. Bằng không làm sao em có thể hóa giải tình huống lần trước chứ.”
Tào Cận nghe xong, bất giác nhìn về Tư Hành, dần dần bị đạo lí của Lưu Diệp Minh lay chuyển, ánh mắt nhìn Tư Hành cũng khác đi, cảm thấy Tư Hành này giống như… Giống như tên nhóc con đến tuổi nổi loạn, không nghe lời phụ huynh vậy.
Tư Hành bị nhìn đến cả người không thoải mái, muốn quay đầu nhìn lại để cảnh cáo, thì lại bị ánh mắt hiền từ của Tào Cận nhìn đến là ngơ ngác. Quản lí của Tư Hành thấy cậu ta cả người run rẩy, da gà nổi khắp tay thì lo lắng hỏi thăm. Tư Hành biểu cảm cực kì ghê tởm nói: “Tên quả lí của Diệp Minh nhìn tôi.”
Quản lí: “…”
Tư Hành: “Nhìn như tên thiểu năng vậy. Ba mẹ cũng không dùng ánh mắt đó nhìn tôi.”
Quản lí: “…”
Quản lí Tư Hành thầm thở dài trong lòng, không biết nghệ sĩ của mình đã bị đời đưa đẩy ra sao, mà ngay cả ba mẹ cũng không dùng ánh mắt của từ phụ hướng cậu ta. Để giờ đây Tư Hạnh phải cảm thấy ớn lạnh khi được người khác nhìn đầy yêu thương.
Lưu Diệp Minh một bên, trong thấy biểu cảm của ba người thì mỉm cười vui vẻ, cũng không quên quay clip lại cho Trần Đình Y xem.
Chiều hôm đó tiệc đóng máy cho Lưu Diệp Minh. Vì đang ở vùng cao, không thể làm tiệc linh đình nên chỉ có thể ăn thịt nướng đặc sản ở đây, uống chút rượu. Trời tối mùa đông, nhiệt độ thắp thích hợp cho việc ăn đồ nướng mà.
Có tí rượu vào người làm ấm cơ thể, cũng không còn kiên dè như khi đang làm việc, đạo diễn lên tiếng dẫn đầu trước. Muốn chơi trò chơi nhỏ tăng không khí.
Tất cả diễn viên, đạo diễn, ekip, nhân viên công tác hay quản lí, đại diện phát ngôn của các diễn viên có mặt đều phải tham gia. Vì ngày mai trừ Lưu Diệp Minh ra, mọi người đều còn có cảnh quay, nên không thể uống quá chén. Chỉ có thể bị bắt buộc chơi trò thách hay nói thật. Không thể nói thật sẽ phạt làm thử thách. Cả đoàn reo hò ủng hộ.
Qua vài lượt chơi vui vẻ, chiếc chai bị xoay mòng mòng bây giờ cũng nhỉ vào nhân vật chính của chúng ta.(Nhân vật chính trong truyện mà)
Mọi người cười đến là vui vẻ, Lưu Diệp Minh chọn trả lời thật lòng. Đạo diễn gật đầu, đưa tay bốc trong túi vả ra tờ giấy, mở ra đọc câu hỏi: “Diệp Minh, câu hỏi của cậu là 'đã bao giờ giấu chuyện gì đó với người quan trọng nhất với bản thân không?”
Lưu Diệp Minh thoáng sửng người, Tào Cận cũng giật mình theo. Cái đó là câu hỏi do Tào Cận ghi mà, khi nãy đạo diễn bảo mọi người hãy viết ra câu hỏi và thử thách theo ý mình. Tào Cận không nghĩ ra được gì, lại nhớ đến Chí Vân nhiều lần giấu giếm mình nhiều chuyện, nên thuận tay ghi ra thôi. Khi ghi, Lưu Diệp Minh cũng có liếc mắt qua thấy nội dung câu hỏi rồi. Chỉ là không ngờ mình lại là người trúng câu hỏi này.
Đạo diễn thấy lâu vậy mà Lưu Diệp Minh chưa lên tiếng, đành gọi: “Diệp Minh không trả lời được à?”
Đạo diễn và mọi người nghĩ hắn không thể trả lời, vừa định nghĩ ra thử thách thì bỗng Lưu Diệp Minh lên tiếng, giọng rất nhẹ, rất nhỏ. Nhưng một người cùng lúc với khi Lưu Diệp Minh lên tiếng, đã kinh ngạc hét to: “Ảnh đế Trần, sao lại ở đây.”
Lưu Diệp Minh nghe ba chữ này, không thể khống chế mà quay đầu nhìn ra sau lưng. Trần Đình Y mặc một chiếc quần tây đen phối cùng áo sơ mi trắng, hai nút trên cùng được mở bung ra. Tóc y hiếm lắm mới vuốt ngược hết ra đằng sau, phần trán cao được bày ra càng làm Lưu Diệp Minh thấy chói mắt. Lưu Diệp Minh toàn thân nóng rang, hai má bắt đầu đỏ ửng, hắn cảm giác bản thân mình say thật rồi. Nhưng lại không rõ bản thân say rượu hay là say người đàn ông trước mặt này.
Đạo diễn lên tiếng hỏi trước: “Ảnh đế Trần đến đây có chuyện gì sao?”
Trần Đình Y từng bước sải chân về phía này, vừa đi vừa nói: “Tôi đến đón người thôi.”
Cả đoàn ‘ồ’ lên một tiếng, không cần nói cũng biết là đón ai rồi. Lưu Diệp Minh cũng không kiên dè người có mặt ở đây, thấy y còn cách mình mười bước chân thì lập tức ngồi dậy, chạy về phía đối phương.
Lưu Diệp Minh nắm tay Trần Đình Y, kéo người quay trở lại ngồi xuống bên cạnh mình. Trần Đình Y từ đầu vẫn luôn nhìn Lưu Diệp Minh, mặc kệ hắn muốn làm gì cũng đáp ứng mà làm theo.
Lưu Diệp Minh kéo y ngồi lại vị trí cũ, mở miệng cười ngốc nghếch, mở ra bàn tay hướng về phía y, dõng dạc nói: “Giới thiệu với mọi người, người bên cạnh là vợ tôi. Mọi người cứ gọi anh ấy là anh Lưu.”
Trần Đình Y:"…"
Tào Cận:"…"
Cả đoàn phim:"…"
Lưu Diệp Minh:"…"
Mọi thứ rơi vào im lặng, đến mức mà tiếng muỗi kêu có thể nghe được rất rõ ràng. Bỗng chốc một nữ nhân viên lên tiếng, đầy kinh hãi: “Ôi mẹ ơi, Ảnh đế Trần vậy mà lại nằm dướ…ưm…”
Cô nàng còn dứt lời, một bàn tay đã bịt miệng cô lại. Nhưng cái bàn tay này hoạt động chậm quá, toàn thể mọi người có mặt ở đây đều nghe hết rồi.
Cả đoàn đánh ánh mắt nhìn sang Trần Đình Y, thấy y vẫn điềm nhiên cười híp mắt, nhưng nụ cười này lại quỷ dị vô cùng.
Lưu Diệp Minh vẫn chưa nhận ra bản thân gây ra chuyện gì. Tào Cận một bên hết khều rồi lại móc cũng bị hắn mặc kệ.
Tào Cận thở dài: “Lưu Diệp Minh say rồi.”