Lưu Diệp Minh thật sự nhớ Trần Đình Y, từ lúc khai máy bộ phim mới đến giờ đã hai tuần rồi cả hai chưa gặp, vì địa điểm quay ở trên vùng núi của tỉnh khác, đi máy bay cũng mất vài tiếng. Mà thời điểm cuối năm lại là lúc công ty bận rộn nhất. Trần Đình Y thân là chủ công ty, còn là ảnh đế, sự kiện tham dự nhiều không đếm xuể. Thậm chí có một sự kiện trao giải, giải thưởng của Lưu Diệp Minh cũng phải để Trần Đình Y lên nhận thay.
Lưu Diệp Minh đã thông báo trước với nhà đài về việc này, nên mọi thứ diễn ra rất tốt. Khi Trần Đình Y đang phát biểu thay lời Lưu Diệp Minh, thì chính chủ của chiếc cúp lại đang phải treo lơ lửng trên không trung. Phân đoạn này trong phim, là cảnh nhân vật cảnh sát của Lưu Diệp Minh đang truy bắt tội phạm tình nghi. Lưu Diệp Minh phải nhảy từ nóc xe tải này sang nóc xe tải khác, khoảng cách ba mét. Nhưng cả hai chiếc xe đều phải di chuyển với tốc độ cao.
Vì là đoạn khó nhằn nhất trong cả bộ phim, còn là đường núi nên việc quay với hai chiếc xe tải lớn sẽ rất ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, nên Lưu Diệp Minh ra chủ ý quay luôn cho xong.
Người đồng nghiệp cùng bị treo với Lưu Diệp Minh hơi cười khổ nói: “Dây siết đau quá.”
Anh ta hạ giọng rất thấp, chỉ đủ để hai người nghe. Lưu Diệp Minh khẽ cười gật đầu đồng tình: “Đau thật.”
Diễn viên có thể quay phim điện ảnh đa phần đều là người kính nghiệp, nếu có thể sẽ hạn chế tối đa việc dùng thế thân. Cả hai người lo lắng đoàn phim vì sợ bọn họ đau mà hạ dây xuống. Như vậy càng kéo dài thời gian thêm, Lưu Diệp Minh thầm nghĩ, thà đau ngắn để có thể ráng quay xong nhanh, còn hơn vì giảm đau mà cứ phải hạ dây lên xuống, kéo dài thời gian. Có khi như vậy, cơn đau do bị siết dây còn nhiều hơn.
Đến gần ba giờ sáng mới xong cảnh phim, khi hạ dây xuống, anh đồng nghiệp kia đã chịu không nổi mà túa ra mồ hôi lạnh. Kiệt sức đến mức quản lí phải để anh ta thở oxy gấp. Tào Cận vội chạy đến cạnh Lưu Diệp Minh, sợ hắn cũng sẽ bất thình lình ngất đi như người kia: " Cậu không sao chứ?"
Lưu Diệp Minh khẽ lắc đầu, nhưng bờ môi đã có dấu hiệu hơi tái lại, mồ hôi cũng rịn ra rất nhiều. Tào Cận thấy Lưu Diệp Minh không ổn, vội chạy đi kêu y tế, liền bị nắm lại: “Đỡ em vào lều của em.” Tào Cận nghe vậy, nhanh chóng đỡ Lưu Diệp Minh vào lều.
Lưu Diệp Minh lấy điện thoại ra, ấn ấn số gọi. Đầu bên kia vừa lên tiếng, hắn liền nói: “Ở đây có người cần cấp cứu, mau đưa một chiếc cấp cứu đến.” Sau đó Lưu Diệp Minh nói ra địa chỉ ở đây. Xong xuôi mọi chuyện, Tào Cận nhìn hắn khó hiểu hỏi: “Cậu ta chỉ bị kiệt sức thôi. Nhân viên y tế đã giúp đỡ rồi, sẽ hồi phục nhanh thôi. Cậu gọi không cần gọi cấp cứu?”
Lưu Diệp Minh gởi vài dòng tin nhắn, tay run dữ dội, khó khăn trả lời: “Không… em gọi… cho em…”
Vừa dứt câu này, Lưu Diệp Minh liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Hơi thở dồn dập, môi trắng tái hơn lúc nãy. Trước khi hai mắt nhắm lại, Lưu Diệp Minh vừa hay nhìn thấy một thân ảnh thân thuộc lao từ cửa lều vào.
Đến khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Trần Đình Y ngồi cạnh giường thấy Lưu Diệp Minh có động thái, rất nhanh đã đưa tay sờ trán hắn, kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Trần Đình Y lo lắng nói: “Em sao lại liều mạng đến như vậy cơ chứ. Bác sĩ nói phổi em giờ không còn như trước kia, không thể lao lực quá độ. Càng đừng nói đến việc giờ đang vào mùa đông, nhiệt độ trên núi về đêm càng thấp. Em treo người trên cao lâu như vậy…”
Lưu Diệp Minh đưa tay chạm má Trần Đình Y, an ủi ngược lại y: “Em giờ đã không sao rồi.”
Trần Đình Y cau mày không nói, Lưu Diệp Minh cười tiếp tục: “Chẳng qua là vì không muốn ảnh hưởng đến đoàn phim thôi. Hơn hết, em cũng muốn quay cho xong để về sớm gặp anh.”
Trần Đình Y cũng rất nhớ Lưu Diệp Minh, trên núi sóng yếu, nhắn tin gọi điện cũng khó khăn chứ đừng nói gì có mạng để video call.Sau khi tham gia sự kiện, y lập tức đặt vé máy bay, bay trong đêm đến đây để gặp mặt bé cưng của mình. Chỉ là khi vừa đến nơi, đã bắt gặp tình cảnh bé cưng đang ngất đi.
Đúng lúc này từ bên ngoài hàng lang đột nhiên vang lên tiếng quát: “Cút.”
Lưu Diệp Minh giật nảy người đưa mắt nhìn Trần Đình Y. Trần Đình Y cũng chỉ có thể thở dài bất lực mà lắc lắc đầu.
Trần Đình Y: “Chí Vân cậu ta cũng theo anh đến đây.”
Lưu Diệp Minh nhớ lại chuyện Trần Đình Y từng kể, cũng theo đó mà thở dài. Tiếng mắng chửi của Tào Cận càng lúc càng nặng. Chí Vân cũng mất kiên nhẫn dần. Nghe thấy chuyện sắp không ổn, Lưu Diệp Minh hiện đang rất mệt, lại nhìn thấy quầng thâm mắt trên mặt Trần Đình Y. Từ hôm qua đến nay, y vừa đi sự kiện xong liền phải bay từ thành phố đến đây. Chưa kể còn thức cả đêm chăm sóc hắn.
Lưu Diệp Minh không khỏi xót xa cho anh người yêu, liền rít lên một tiếng: “Hai người ngoài kia muốn tâm tình ân ái gì thì ra bên ngoài mà tâm sự đi.”
Tiếng cãi nhau ngoài cửa im bật, tiếp đến là tiếng giày dép ma sát với sàn. Mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu. Trần Đình Y bật cười.
Lưu Diệp Minh vẻ mặt xụ xuống tức giận, miệng vẫn còn lầm bầm: “Quay lại cũng không được, dứt nhau cũng không xong. Hai người muốn ồn thì ra nơi khác ồn. Nơi này là bệnh viện, hai người còn muốn tâm sự chuyện yêu đương gì cơ chứ.”
Trần Đình Y vuốt vuốt mái tóc rối bời của Lưu Diệp Minh, hôn lên đó một cái: “Mặc kệ họn họ. Em mau mau nghỉ ngơi đi.”
Lưu Diệp Minh nằm xuống giường, khẽ nhích người qua một bên, tay vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, giả vờ ra dáng của một gã trăng hoa nói: “Anh, anh mau lên đây phục vụ bản thiếu gia ngủ. Làm tốt bản thiếu gia thưởng cho anh.”
Trần Đình Y khẽ nhướng mày, tiếp đó cũng liền hùa theo, vừa lên giường ôm đối phương vào lòng vừa nói: “Vậy tôi phải cố gắng tận tâm phục vụ vị đại gia này rồi.”
Lưu Diệp Minh cười híp cả mắt, vòng tay ôm thắt lưng người kia, vùi đầu vào ngực y hít sâu vài hơi. Cảm giác được mùi hương, cùng độ ấm và nhịp tim mà mình nhung nhớ bao lâu nay khiến cả cơ Lưu Diệp Minh được thỏa mãn mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ lần nữa. Trần Đình Y hôn lên đỉnh đầu Lưu Diệp Minh rất nhiều lần, đến khi thấy người trong lòng ngủ say, dù không muốn vẫn phải ngưng lại tránh cho Lưu Diệp Minh bị hôn đến không thể ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT