Đến công ty, Mã Lương đã nhanh chóng chạy ra đón, vẫn như cũ trịnh trọng cuối gập người 90°: “Có người đến tìm ngài, người đó nói đến truyền lời từ Trần tiểu thiếu gia.”
Mã Lương theo Trần Đình Y từ lâu, biết Trần Tinh Tinh là đứa cháu họ mà Trần Đình Y yêu thương nhất, dù không rõ người đến có thật là người của Trần Tinh Tinh không, nhưng Mã Lương cũng không dám mạo phạm.
Trần Đình Y gật đầu ra vẻ đã biết, sau đó thì vào thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng làm việc.
Vì không muốn Nghị Úy sinh nghi, nên cả hai đã tách nhau ra mà đi. Lưu Diệp Minh lúc này cũng vừa vào đến công ty, Mã Lương bảo Trần Đình Y cho gọi hắn đến phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, ngồi đối diện với Trần Đình Y là một cậu thiếu niên tuổi cũng chỉ tầm 19,20. Trên mặt luôn treo nụ cười, có thể nhìn ra được là một cậu nhóc lém lỉnh. Chỉ là hai lòng bàn tay, Lưu Diệp Minh vẫn có thể tinh ý nhìn ra được có nhiều vết chai sần.
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh đi vào, ánh mắt có phần phức tạp.
Trần Đình Y: " Diệp Diệp, em lại đây. Đây là Hoàng Hạo, cậu ấy là người làm vườn của Minh Uy."
Lưu Diệp Minh có chút không rõ, tại sao người làm vườn của Minh Uy lại đến đây. Hoàng Hạo giống như nhìn ra được vẻ khó hiểu của Lưu Diệp Minh, nó cười lộ ra chiếc răng nanh hơi nhọn hơn người thường một chút.
Hoàng Hạo: “A… em biết anh. Anh là anh diễn viên trên TV đúng không? Em từng thấy anh Tinh với cậu chủ xem phim của anh.”
Lưu Diệp Minh cười ôn hòa đáp lại: “Vậy anh Tinh của em kêu em đến đây có chuyện gì sao?”
Hoàng Hạo ‘A’ một tiếng rồi nói: “Anh Tinh nói hiện giờ anh ấy không thể liên lạc với anh được, có một số lí do nên trong thời gian tới nếu anh gặp anh Tinh thì giả vờ như không quen biết nha. Còn nữa, cậu chủ kêu em nói với anh, người tên Nghị Úy gì gì đó, tên đó hình như có dấu hiệu trốn thuế. Cái đó chỉ là dấu hiệu thôi cũng không chắc có thật không nữa, anh có thể lưu tâm vấn đề này. Cậu chủ còn nói món nợ lần trước coi như huề nhau.”
Thằng bé nói như thể đang bắn súng liên thanh vậy. Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y nghe Hoàng Hạo chuyển lời, chỉ lo lắng nó có thể hay không sẽ bị tắt hơi. Quả đúng như dự đoán, nói xong, Hoàng Hạo thở lấy thở để.
Trần Đình Y hơi bất lực mà cười cười. Lưu Diệp Minh vô ý hỏi ra một câu: “Em nói nhanh thật đấy.”
Bản thân cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao phó, Hoàng Hạo chào tạm biệt rồi rời đi. Trước khi đi, vẫn không quên xin chữ kí của Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y. Nó chỉ là tên nhóc làm vườn, không biết gì về showbiz cả. Nó chỉ đơn giản nghĩ, nếu đã xuất hiện trên TV thì nhất định là người nổi tiếng. Sau này không biết còn dịp gặp lại hay không. Chi bằng cứ xin chữ kí trước, biết đâu về nhà còn có thể đem ra khoe với người kia.
Lưu Diệp Minh nhìn dáng vẻ của Hoàng Hạo khi rời đi, không khỏi nghĩ đến Đại Đồng cũng trạc tuổi. Nhưng Đại Đồng lại toát ra khí chất của người từng trải, lúc nào cũng là nét mặt không cười nói. Trái ngược với Hoàng Hạo từ lúc bước vào đến khi trở ra đều mang theo nụ cười như gió xuân.
Trần Đình Y buông mí mắt thở dài, giống như đọc được nội tâm của Lưu Diệp Minh mà nói: “Đó không phải là gió xuân, mà là gió mùa hạ.”
Lưu Diệp Minh mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Trần Đình Y. Trần Đình Y cũng chỉ có thể kể gọn lại mọi chuyện. Lúc này Lưu Diệp Minh chỉ có thể thốt ra: “Trần Tinh Tinh… Cậu ấy đang làm cái quái gì vậy?”
Trần Đình Y đưa tay xoa đầu an ủi Lưu Diệp Minh, sau đó hỏi: “Vậy giờ chuyện của Nghị Úy, em định làm sao?”
Lưu Diệp Minh trầm mặc suy tư một chút, mới ngước mắt nhìn Trần Đình Y.
Ba tháng kế tiếp, một số doanh nghiệp nhỏ bị cáo buộc trốn thuế. Công an điều tra vào cuộc phát hiện có đến 13 doanh nghiệp bị nghi án trốn thuế. Dưới sức ép dư luận, công an bắt đầu tiến hành kiểm tra, thắt chặt tình trạng thuế của các công ty trong các ngành. Cú nổ lớn nhất là vào giai đoạn cuối năm, khi mà một công ty giải trí tầm trung bị rơi vào tầm ngấm.
Các nhà chức trách không lâu sau đó đăng thông báo, cáo buộc công tý đó trốn thuế, số tiền đó gần bằng với thu nhập của một tỷ phú giàu nhất nước trong một năm.
Ngày hôm đó Lưu Diệp Minh đang quay phim, dã hoàn thành cảnh quay của mình nên ngồi chờ phía sau. Hắn lướt điện thoại đọc tin tức, trên miệng khẽ nhếch len nụ cười tự đắc.
Một con sâu làm rầu nồi canh. Chỉ cần cấm rễ cây vào sâu trong đất, cây sẽ tự mọc. Cũng giống như việc Lưu Diệp Minh âm thầm tung ra tin đồn một doanh nghiệp nhỏ trốn thuế, cộng đồng mạng sẽ lập tức đẩy tin đồn lên đỉnh điểm, buộc cơ quan chức năng vào cuộc điều tra. Sau đó lại tung thêm tin đồn về công ty giải trí tầm trung đó.
Lần này độ hot lại càng cao, khi mà trong công ty đó có vài diễn viên, ca sĩ đã là sao hạng A. Chỉ trong vòng vài giờ, trên khắp các mặt báo đều là về việc trốn thuế của công ty đó. Hiện tại chỉ còn chờ phía Nghị Úy có động thái gì hay không mà thôi.
Tào Cận nhìn Lưu cười bí hiểm, không hiểu sao lại cứ thấy như tên thần kinh, khi thì cười hơ hớ, lúc lại xụ mặt như mèo mất chủ. Trong đầu Tào Cận hiện đầy dấu chấm hỏi, sau đó cũng chỉ có thể hiện ra dòng chữ: “Người bình thường không thể hiểu suy nghĩ của ảnh đế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT