Sau khi sự kiện Lưu Diệp Minh kí kết hợp đồng vào công ty Hướng Thiên, phần lớn các tin tức đều xoay quanh vụ việc này, nhưng điều đáng nói, các trang đưa tin tức hiện chia ra làm hai phe, một bên nhiệt tình chúc mừng ủng hộ, bên còn lại thì chửi mắng Lưu Diệp Minh ăn cháo đá bát.

Fan và anti cũng đối chọi gây gắt, anti thì mắng vừa kết thúc hợp đồng với công ty Phương Doanh đã kí kết vào Hướng Thiên, vốn từ đầu đã có ý định đó rồi, đúng là đứng núi này trông núi nọ. Về phần fan thì đưa ra hàng loạt dẫn chứng, chứng minh hành vi đối xử tệ bạc của phía công ty với Lưu Diệp Minh.

Lưu Diệp Minh nằm dài ra sofa, vừa lướt tin tức của mình vừa ăn táo. Mãi đến khi Trần Đình Y tiến lại gần: “Đừng vừa ăn vừa nằm vậy, lát lại khó tiêu đấy.”

Nói rồi đưa tay ra, Lưu Diệp Minh nắm lấy bàn tay của đối phương, để y kéo mình ngồi dậy. Có lẽ Trần Đình Y vừa rửa tay đi, nên vẫn còn hơi lạnh trong lòng bàn tay.

Trần Đình Y ngồi xuống bên cạnh: “Trên mạng phức tạp lắm, cậu đừng đọc nhiều.”

Lưu Diệp Minh ngậm miếng táo trong miệng, lắc đầu nguây nguậy: “Không đâu, ngược lại rất thú vị, anh xem này, bọn họ chửi nhau ghê lắm. Anti chửi tôi thì thôi, còn chửi cả fan tôi. Đây, anh nhìn đi, người này còn lôi cả thân hình người ta ra mắng.”

Lưu Diệp Minh tức anh ách, gõ gõ một hàng chữ dài rất dài, Trần Đình Y bên cạnh thấy hắn gõ chữ đến hung ác, màn hình điện thoại cũng bị gõ đến là vang lên ‘cộc cộc’.

Lưu Diệp Minh đăng nhập vào acc phụ chuyên dùng để hóng hớt, hít hà drama trên mạng. Thấy nơi đâu có chửi nhau, hắn đều đi xem cả.

Hiện tại cũng thế, chỉ là người hay âm thầm hóng chuyện, giờ khắc này đang đấu khẩu với anti fan.

Lưu Diệp Minh trả lời bình luận dưới một bài đăng chửi fan hắn, còn body shaming người ta.

Lưu Diệp Minh: “Nói người khác cũng không nhìn lại bản thân, ông đẹp quá nên tự cho mình cái quyền chỉ trích cơ thể người khác hả. Ông chửi Diệp Minh thì thôi, chửi fan người ta là gì?”

Fan A trả lời bình luận: “Lầu trên là fan Diệp Diệp à, hay anti fan đấy.”

Fan B: “Chửi fan thì được không được chửi Diệp Diệp.”

Chủ bài viết anti: “Đúng là đám ô hợp mà. Bản thân mình xấu, cũng không cho người khác chê sao?”

Lưu Diệp Minh: “Vẻ ngoài người ta ra sao đi nữa, chỉ cần không phải loại người như ông thì đều là đẹp hết.”

Trần Đình Y bật cười bên cạnh, cũng mở điện thoại bấm bấm. Một lát sau một tài khoản lạ có tên mặc định ‘adjnn’ trả lời lại: “Diệp Diệp và Diệp Ý Chi Lan của Diệp Diệp tất cả đều đẹp.”

Lưu Diệp Minh nhìn bình luận đến ngu người, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười. Khi quay qua nhìn, vừa hay thấy Trần Đình Y thoát giao diện màng hình, nhưng hắn vẫn kịp thấy tên acc mà Trần Đình Y vừa thoát ra, là tên mặc định đó ‘adjnn’

Lưu Diệp Minh: “Cái tên này là của anh hả?”

Trần Đình Y gật đầu: “Ừ.”

Lưu Diệp Minh hai mắt sáng quắc, như thể vừa tìm thấy được gì đó cực kì mới lạ: “Anh cũng dùng acc phụ à? Tôi cứ nghĩ người như anh sẽ không để tâm những chuyện trên mạng xã hội chứ.”

Trần Đình Y im lặng không trả lời. Thật ra từ khi Lưu Diệp Minh debut, Trần Đình Y đã tạo một tài khoản khác, chỉ duy nhất theo dõi một mình Lưu Diệp Minh, cũng dùng nó để đáp trả nhiều bình luận không hay. Nói chính xác, Trần Đình Y có thể xem là fan đời đầu của Lưu Diệp Minh. Về sau thì có theo dõi thêm một cô bé, đó là quản trị viên của Diệp Ý Chi Lan, cả hai thi thoảng trao đổi vài thông tin về Lưu Diệp Minh, chỉ là cô bé không hề biết người bạn fan chung này của mình là ảnh đế Trần mà thôi

Trần Đình Y như nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Lưu Diệp Minh: “Diệp Diệp, cậu còn nhớ ngày đầu tiên quảng bá phim không?”

Lưu Diệp Minh nhớ lại sự việc khi đó, nhóm fan của hắn đã đến sân bay, khiến an ninh nơi đó hỗn loạn cực kì, còn ảnh hưởng người khác. Đụng trúng một người phụ nữ qua đường, khiến mọi thứ càng thêm hỗn loạn…

Trần Đình Y hôm nay nhắc lại, nhất định có lí do.

Lưu Diệp Minh: “Có chuyện gì sao?”

Trần Đình Y gật đầu nói: “Lúc đầu tôi cứ nghĩ là Nghị Úy làm, nhưng thật ra lại không phải, lịch trình của cậu ngày hôm đó phía công ty Phương Doanh trên dưới đều biết cả. Tôi nhờ Chí Vân điều tra được nhóm fan ngày hôm đó là được người mua chuộc đến làm loạn. Còn có tay phóng viên bí ẩn kia nữa.”

Lưu Diệp Minh lục lại kí ức của mình về tên phóng viên mà Trần Đình Y đang nhắc đến, mãi mới nhớ ra quả thật có một tên phóng viên kì khá lạ: “Tay phóng viên đó, anh biết hắn ta sao?”

Trần Đình Y: “Là Tạ Trình, hắn ta được Nghị Úy kêu đến, còn sự việc ở sân bay chỉ là lão Nghị Úy chó ngáp phải ruồi thôi.”

Lưu Diệp Minh hơi kinh ngạc: “Tạ Trình lúc trước chỉ là tay săn ảnh nhỏ nhoi, có điều các tấm ảnh hắn chụp được đều là các bức ảnh phạm tội của các ông lớn trong giới kinh doanh, giải trí và cả chính trị. Về sau không rõ lí do gì Tạ Trình lại về dưới trướng Nghị Úy, trở thành đạo diễn hình ảnh cho công ty Phương Doanh…”

Lưu Diệp Minh nói câu này, cũng không để ý đến nét mặt hơi cứng lại của Trần Đình Y. Lưu Diệp Minh không biết, nhưng y lại biết rất rõ vì sao Tạ Trình lại như vậy. Chẳng phải nguyên nhân bắt đầu từ y hay sao.

Mọi người thấy Trần Đình Y còn trẻ đã trở thành ông chủ của một trong số các công ty giải trí lớn trong nước, chỉ một tay Trần Đình Y gây dựng nên thành tựu mà không dựa vào bất cứ ai. Lại không ai chú ý đến tại sao y có thể làm được đều đó. Tạ Trình là trường hợp ngoại lệ biết lí do đằng sự vững mạnh của Trần Đình Y. Tạ Trình biết Trần Đình Y có một chân trong thế giới ngầm. Bản thân Trần Đình Y cũng là nữa đen nữa trắng, không hoàn toàn là thanh cao như vẻ bề ngoài mà mọi người hay ca tụng.

Trần Đình Y thu lại vẻ mặt hơi ngây ra của mình, mỉm cười không rõ ý tứ: “Tạ Trình có lẽ đang được sắp xếp theo dõi chúng ta, Diệp Diệp biết năng lực thu thập tin tức của Tạ Trình rồi, về sau cậu phải cẩn thận. Nếu phải đi đâu, tôi sẽ đi cùng cậu.”

Lưu Diệp Minh xoa xoa cằm ngẫm nghĩ, thấy hắn mãi trầm ngâm, Trần Đình Y lại hỏi tiếp: “Suy nghĩ gì trầm tư vậy?”

Lưu Diệp Minh thản nhiên đáp: “Suy nghĩ những chuyện anh giấu tôi.”

Trần Đình Y:"…"

Lưu Diệp Minh: “…”

tác giả:"…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play