Qua ngày hôm sau, ba mẹ Trần rời đi vì có việc riêng, trước khi ra đi, còn lưu luyến Lưu Diệp Minh mãi thôi. Đến khi Lưu Diệp Minh hứa sẽ thường liên lạc thì hai người mới chịu thôi.

Trần Đình Y làm tài xế đưa Lưu Diệp Minh tới Hướng Thiên.

Tại phòng hợp, Mã Lương soạn ra hai phần văn bản, đầy đủ các phúc lợi và điều kiện hợp đồng, đưa đến trước mặt Lưu Diệp Minh, Tào Cận cũng nhìn sơ qua. Không thấy điều khoản về quản lí của nhân viên công ty, Tào Cận hơi hoảng. Lưu Diệp Minh cũng có phần bối rối: “Chuyện quản lí, chúng ta cần sửa lại một chút không?”

Trần Đình Y mỉm cười đáp: “Không cần sửa lại đâu. Sẽ có một bản hợp đồng riêng cho Tào Cận. Tào Cận cũng sẽ trực tiếp thành nhân viên chính thức của Hướng Thiên, có thể đào tạo thêm người mới, phúc lợi, hoa hồng sẽ được chia như thỏa thuận.”

Lưu Diệp Minh và Tào Cận há hốc mồm.Tào Cận lấp bấp hỏi:“Vậy… vậy có thể có lương cứng?”

Trần Đình Y gật đầu.

Tào Cận: “Tự do đào tạo được người mới cũng được chia hoa hồng.”

Trần Đình Y gật đầu.

Tào Cận nghĩ đến tương lai tiền chảy vào túi mà mơ màng cười ngây ngốc. Lưu Diệp Minh cười lắc đầu bất lực tiếp tục đọc hợp đồng.

Mãi đến khi Lưu Diệp Minh thấy dòng chữ: “Lợi nhuận từ phim do công ty sản xuất có sự tham gia sẽ được nhận hoàn toàn 100%.”

Lưu Diệp Minh: “…”

Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, rồi nhìn bản hợp đồng, rồi lại nhìn Trần Đình Y, sau đó cũng giống như Tào Cận, hai mắt híp lại, miệng cũng nhếch lên cười đến mang tai. Nếu có thể thêm hiệu ứng, thì xung quanh nhất định sẽ có thêm mấy ngôi sao lấp lánh lấp lánh…

Trần Đình Y để cho cả hai từ từ nghĩ về cuộc sống về sau thêm lát nữa.

Qua lát sau, Tào Cận hồi thần trước, vỗ vai Lưu Diệp Minh: “Ha, lợi ít này còn tốt hơn khi ở Phương Doanh. Nếu biết có chuyện tốt này, từ đầu không nên bị lão Nghị Úy lừa… Đáng tiếc những ngày đó thật.”

Lưu Diệp Minh bị câu nói của Tào Cận khơi lại kí ức cũ. Mấy năm đầu vào Phương Doanh, lương không có, tiền từ việc đóng các vai cameo, hay các quảng cáo từ các thương hiệu nhỏ lẻ đều đưa hoàn toàn cho Nghị Úy, chỉ vì lí do “dùng để đầu tư dự án mới cho Lưu Diệp Minh.”

Nhưng ‘dự án’ này lại kéo dài mãi đến tận 5 năm sau đó, cho đến khi Lưu Diệp Minh nổi tiếng, và bắt đầu có thể mở miệng đòi quyền lợi của mình. ‘Dự án’ cũng vào quên lãng. Còn việc ăn chia hoa hồng, vì sự ràng buộc hợp đồng không rõ ràng, nên cho dù gia trị thương mại của Lưu Diệp Minh cao thế nào đi chăng nữa, thì số tiền thực tế vào túi Lưu Diệp Minh cũng chỉ có vài đồng, số còn lại đều trong tay Nghị Úy.

Đời trước hắn nghĩ bản thân mắc nợ công ty Phương Doanh, nên mới cùng Nghị Úy tái kí hợp đồng. Không ngờ rằng bản hợp đồng đó lại suýt đưa Lưu Diệp Minh vào một khoản nợ lớn, cũng sau sự việc đó sự nghiệp Lưu Diệp Minh bắt đầu trượt xuống không phanh. Nhưng giờ thì khác rồi, tất cả mọi thứ sẽ không còn như xưa.

Hắn không thể cứ thế mà tiếp tục ngu muội, để rồi cũng trở thành dã tràng xe cát được. Lưu Diệp Minh đặt bút kí, có tổng cộng hai bản hợp đồng. Sau khi kí kết, Trần Đình Y cầm một tờ, tờ còn lại bảo Mã Lương cất giữ cẩn thận trong phòng tư liệu.

Trần Đình Y đưa ra thêm một bản hợp đồng mới, trên đó là bản hợp đồng chuyển nhượng nhà đất. Lưu Diệp Minh cau mày: “Cái này là…,”

Trần Đình Y mặt không đổi sắc mà nói dối: “Năm nay phía công ty ra chính sách mới, nghệ sĩ đã kí kết hợp đồng trong năm sẽ được tặng một căn nhà. Diệp Diệp cứ xem như là bản thân chơi trò bốc thăm trúng thưởng đi.”

Lưu Diệp Minh không phải kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra được ý tứ của Trần Đình Y, chỉ là bản thân Lưu Diệp Minh không muốn ỷ lại vào Trần Đình Y. Lưu Diệp Minh không thể để bản thân trở thành loại người mà mình ghét được. Hắn muốn bản thân có đủ tư cách đứng cạnh y, chứ không phải lúc nào cũng được Trần Đình Y bảo vệ.

Lưu Diệp Minh: “Cái này tạm thời tôi không kí, nếu sau này tôi có thể đứng bên cạnh anh… thì tờ giấy này, nhất định sẽ có chữ kí của tôi.”

Tào Cận nữa hiểu nữa không ngồi bên cạnh không lên tiếng. Chỉ có Trần Đình Y là mỉm cười đầy vui vẻ: “Được.”

Trần Đình Y từng đoán được Lưu Diệp Minh sẽ không vì diễn xuất của mình mà tin tưởng rồi đồng ý sở hữu căn nhà. Nhưng như vậy thì sao, Lưu Diệp Minh đã nói như vậy, y tin chắc ngày đó sẽ không còn xa nữa.

Huống hồ mục đích chính lần này không phải chỉ đơn giản là kí hợp đồng này không thôi.

Bản hợp đồng mà Lưu Diệp Minh đọc đã sớm bị Mã Lương mang đi cắt bỏ. Còn bản còn lại Trần Đình Y đang giữ, là bản Lưu Diệp Minh không đọc lại vì nghĩ nội dung giống bản kia. Chỉ là Lưu Diệp Minh không ngờ đến ở giữa có dư ra một điều khoản khác với bản Lưu Diệp Minh đã đọc. “Có quyền sở hữu 50% cổ phần công ty Hướng Thiên.”

Chuyện Lưu Diệp Minh kí hợp đồng với truyền thông Hương Thiên đã khiến cả cõi mạng dậy sóng.

Fan A: “Về chung một nhà nhanh như vậy sao. Diệp Diệp đầu quân cho công ty của chồng ẻm kìa.”

Fan B: “Ê mấy bồ, có khi nào Trần Đình Y giao luôn cổ phần cho Diệp Diệp không nhỉ… Nghĩ thôi đac thấy vui rồi.”

Fan only: “Công ty Hướng Thiên là do một mình Trần Đình Y tạo dựng nên, đâu chui ra mà ăn được vậy. Trước nay Hướng Thiên không có cổ đông, chỉ có độc một ông chủ.”

Anti Fan:,“Hai kẻ hết thời về chung một mái nhà rồi. Còn muốn níu giữ ánh sáng hào quang bao lâu nữa.”

Fan C: “Diệp Diệp với Đình Đình hết thời rồi, tới lầu trên nhấp nhánh đi, nhớ phải sáng rực nha, đừng sáng như đom đóm cứ lúc tắt lúc sáng…,”

Fan D: " Anti đúng là anti, không nói ra được bằng lời hoa mỹ, vậy thì câm cmn miệng lại. Nói câu nào thúi quắc câu đó"

Fan A"…"

Fan B"…"

Fan C"…"

Fan only"…"

Anti fan"…"

tác giả: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play