Yến tiệc diễn ra rất suôn sẻ như mong đợi, mọi người ai cũng vui vẻ ăn uống, lúc này Từ Tiểu Cầm đứng lên tiếng về phía trước, mọi người tập trung chú ý về cô, Tiểu Cầm khẽ mỉm cười rất dịu dàng, mở lời thông báo đầu tiên:
"Hôm nay mời các vị đến tham gia buổi yến tiệc này là có chuyện muốn thông báo đồng thời ăn mừng cùng ta"
Mọi người ai cũng nháo nhào xôn xao thắc mắc liệu có chuyện gì vui mà phải làm tiệc lớn như vậy, riêng Chiêu Dao ngồi ở một góc gần đó đã âm thầm lờ mờ đoán ra cô ấy muốn nói việc gì rồi, Đường Trình Tranh không hay biết lúc này rất vui vẻ thoải mái mà nói chuyện với Thái Hậu của mình.
Tiểu Cầm: "Từ khi ta vào cung đến nay đã gần 3 năm nhưng... trước giờ không náo nhiệt mở tiệc hay bình thường cũng không qua lại nhiều với ai, cho dù có thể hôm nay các vị thấy ta làm thế này là để khoe khoang rằng bản thân đã có thêm sự vững chắc ở hậu cung đi chăng nữa thì ta vẫn phải thông báo cho tất cả mọi người biết và đặc biệt là Hoàng Đế Đại Kim của chúng ta đây"
Đường Trình Tranh bất ngờ được gọi tên, xen lẫn sự vui vẻ trong đôi mắt là chút bất ngờ, hắn tròn mắt, có chút cau mày thắc mắc ôn tồn hỏi:
"Từ nãy đến giờ Hoà An quý nhân kéo thời gian cũng khá lâu rồi đấy, trẫm cũng muốn xem rốt cuộc là nàng đem tin vui gì đến cho trẫm và mọi người đây??"
Tiểu Cầm ánh mắt rực rỡ như sao trời, trên mặt đã không giấu nổi sự vui mừng và xúc động, nàng nghiêm chỉnh, đoan trang nhìn về phía người mình yêu nhất, lớn tiếng rành mạch thông báo:
"Bệ hạ, thần thiếp...đã có hỷ rồi!!"
Quả thật từ trước đến nay việc các phi tần có thai là bình thường cũng hiếm có ai lại làm tiệc thông báo và chúc mừng vừa sớm vừa lớn như vậy nhưng khi nghe tin, ai nấy cũng bất ngờ và vui mừng thay cho cô, Hoàng Thái Hậu mặt mày sáng rực ra, cười đến mất đi dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày của mình, Từ Vân nghe tin vui lớn từ con gái không kiềm nén được mà chạy đến hỏi han cô, đến mức nước mắt đã dâng lên khoé mắt.
Sở Tiêu và Mộc Nhĩ càng bất ngờ hơn, rõ ràng trước đó bảo rằng lấy cô làm bia đỡ, không có tình cảm nam nữ mà bây giờ lại có thai rồi, quả là tình đầu khó dứt, cả hai ái ngại nhìn lên Đường Trình Tranh rồi nhìn sang Chiêu Dao, hắn cũng bị tin giật gân này làm cho sững cả người, đúng là...hắn thuận theo ý Tiểu Cầm cho cô ta đứa con nhưng không ngờ rằng một lần đã dính.
Cả ba quay sang nhìn Chiêu Dao, nàng khuôn mặt mỉm cười vỗ tay chúc mừng, nhìn lên Đường Trình Tranh thấy hắn mặt mày đã đanh lại, ánh mắt cảm thấy có lỗi nhìn mình, bản thân nàng cũng không biết giải thích ra sao, chỉ nhìn hắn và mỉm cười vậy mà hai tên kia lại miêu tả như thật:
Sở Tiêu: "Chặc, chặc, đệ nhìn đi, ánh mắt đó, nụ cười đó của Chiêu Dao chính là muốn cắt đứt quan hệ luôn với hoàng đế nhà chúng ta"
Mộc Nhĩ: "Đệ cũng thấy vậy, đúng là phận nam nhân tam thê tứ thiếp cũng khó huynh nhỉ?? Hazz"
Vừa nói Mộc Nhĩ nâng ly sang cụng với Sở Tiêu, cả hai thích thú muốn xem sự ghen tức của Chiêu Dao thế nào nhưng rất tiếc là không có, ngồi lại thêm đôi chút, nàng cũng âm thầm quay về phủ, Đường Trình Tranh đã thấy nhưng vì là một phần của chủ bữa tiệc hôm nay, hắn không thể bỏ lại một mình Tiểu Cầm mà đi được.
Ngồi trước chiếc gương, Chiêu Dao quả thật có chút để ý việc Tiểu Cầm mang thai, Tô Tô đang chảy tóc cho nàng, thấy chủ tử mình ngây người ra, em nhỏ giọng hỏi:
"Nương nương!! Có phải.. người nghe tin Hoà An quý nhân có thai cho nên buồn rồi đúng không??"
Chiêu Dao: "Ta tại sao phải buồn trong khi ta là người xúi dục bệ hạ chấp nhận nguyện vọng của cô ấy mà"
Tô Tô: "Tô Tô thật sự không hiểu tại sao nương nương lại đẩy nam nhân của mình lên giường người khác như vậy chứ, hừ"
Chiêu Dao khẽ bật cười vì cách dùng từ của tiểu muội nhà mình liền quay sang nhẹ nhàng gõ vào giữa trán của Tô Tô, kéo em xuống ngồi cạnh mình, nàng nói:
"Mấy từ này chỉ được nói cho ta nghe thôi có biết không?? Để người khác nghe thấy là muội toi mạng đấy"
Tô Tô gật đầu mỉm cười vui vẻ, Chiêu Dao lại tiếp tục giải thích:
"Ta...không thích Đường Trình Tranh!! Bây giờ thì chưa nhưng về sau thì ta không chắc hơn nữa tộc hồ ly chúng ta trước giờ không có con với con người, ta cũng không tưởng tượng được nếu ta sinh ra bán yêu thì liệu người trong tộc có chấp nhận, nếu bị phát hiện thì liệu có bị thiêu chết giống Kiều tiên sư của ta??? Cho nên bệ hạ có con nối dỗi ta cũng thật tâm mừng thay vì nếu cứ chờ đợi ta có lẽ Đại Kim sẽ lỡ mất dòng máu hoàng tộc thuần khiết nhất mất"
Tô Tô nhìn vẻ mặt thoáng hạnh phúc trên mặt nàng, có lẽ nàng thật sự vui mừng cho bọn họ, em cũng không kéo bầu không khí thêm nặng liền hào hứng nói:
"Nô tì nghe Lý thúc nói...Lý Tư đã trở về, còn đem rất nhiều đồ vật có giá trị quay về, có lẽ nghe tin Hoà An quý nhân mang thai thì cũng nhanh sẽ vào cung thăm hỏi và tặng quà mà thôi, muội đã dặn ông ấy đem cả Lý Vi theo, có lẽ sẽ cần đến cô ấy"
Chiêu Dao: "Muội nhanh nhẹn thật đấy, cũng vừa đúng ý ta, ngày mai cùng ta đi chọn một số quà cáp đến thỉnh an rồi tặng cho Hoà An, hi vọng cô ấy sẽ thích"
...----------------...
Hôm sau, Chiêu Dao thức dậy khá sớm để xuất cung dạo quanh một số cửa hàng mỹ phẩm hay vải vóc, trang sức gì đó chọn quà cho Hoà An, lúc bước đi trên đường thì vô tình gặp phải Lý Vi, có vẻ cả hai đang cùng một mục đích là chọn quà cho Hoà An, Lý Vi cuối đầu hành lễ, Chiêu Dao khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Không cần đa lễ, Lý tiểu thư đây là đang đi chọn quà cho Hoà An quý nhân!??"
Lý Vi: "Không dám xưng tiểu thư, cứ gọi Lý Vi là được, thần nữ là đang đi lấy quà từ cửa hàng của phụ thân ở gần đây, ở đó có rất nhiều món đồ thú vị, quý nhân nếu có hứng thú xin mời đi cùng ạ!!"
Chiêu Dao: "Đúng lúc ta cũng chả biết chọn món gì, vậy thì cùng đi vậy"
Bước vào cửa tiệm lớn, chủ tiệm vừa nhìn thấy Lý Vi đã gật đầu chào, vội dẫn người vào bên trong khu trưng bày các món đồ quý giá, bình thường chỉ những người đã tiêu rất nhiều tiền ở đây mới được vào bên trong, thậm chí quan huyện hay các bậc quan nhỏ khác cũng không có cơ hội bước vào.
Lý Vi quan sát hồi lâu liền chọn một bộ ấm trà có chất liệu rất tinh khiết, vừa nhìn đã thấy sự đắt đỏ và hiếm hoi của nó, Chiêu Dao thấy vậy bèn lên tiếng nói:
"Lý thúc..đã dặn dò gì với Lý Vi chưa??
Vị tiểu thư nhỏ quay sang nhìn nàng, ánh mắt thoáng lộ lên dáng vẻ căng thẳng và sợ sệt, cô bé biết bản thân là mang nhiệm vụ gì đến nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng, Chiêu Dao nhìn thấu tấm lòng đơn thuần của em, khẽ mỉm cười ôn nhu giải thích:
"Ta biết Lý Vi không nguyện ý làm việc cho ta nhưng yên tâm, tính mạng hay danh dự hay bất cứ thứ gì thuộc về muội, ta đây sẽ toàn tâm toàn lực bảo vệ, gìn giữ cho muội, sẽ không có bất kì ai có thể làm hại được Lý Vi cho dù là một vết xước nhỏ"
Giọng nói dõng dạc và ánh mắt chính trực ngay thẳng như đâm sâu vào trái tim đang run sợ của Lý Vi, em dần dần thả lỏng tâm thái, đặt lại ấm trà rồi đáp:
"Mọi chuyện đều do phụ thân giao phó, thần nữ chỉ việc làm theo, không có nguyện ý hay không nhưng nhất định sẽ làm tốt nhất có thể, mong quý nhân về sau quan tâm giúp đỡ, không cầu vinh hoa phú quý"
Chiêu Dao: "Lý phủ còn cần vinh hoa phú quý sao?? Bộ ấm trà đó đừng lấy, chọn một bức tranh hoặc món đồ gì đó quý hiếm đem tặng Hoà An đi, cô ấy rất thích những món đồ đó"
Lý Vi gật đầu, lục lọi từng ngóc ngách một cuối cùng lôi ra hai bức tranh hình như do đã cất đi khá lâu không lấy ra, sớm vướng bụi như đồ cũ, Chiêu Dao cau mày chất vấn:
"Đây...khẳng định là món đồ tốt để đem tặng chứ??"
Lý Vi: "Nương nương đừng vội chê bai, chỉ cần lau đi lớp bụi sẽ thấy được sự đẹp đẽ của nó rồi"
Cả hai ngồi đợi xem sự hoàn mỹ của bức tranh, đến khi đã được làm sạch treo lên, Chiêu Dao tròn mặt kinh ngạc, quả thật rất đẹp, chưa nói đến nội dung tranh thêu chỉ mới nhìn qua chất liệu và miếng gỗ kẹp ở hai đầu tranh đã thấy sự quý giá của nó.
Do là tranh thêu cho nên vải màu ánh kim khiến mọi vật trở nên sáng mắt và lấp lánh hơn rất nhiều, gỗ kẹp là phần thân gỗ đã không còn được trồng khá lâu, do là gỗ quý nên không bị phai màu hay trở nên khô cằn, xạm đen do thời gian đã lâu.
Nội dung như nói về chuyện tình cảm từ bi thương đến ngọt ngào, yêu mà không có được đến khi được nhìn thấy và bên nhau bạc đầu, hai dòng thơ được thêu bằng chỉ đỏ điểm thêm tâm tình của vị nghệ nhân, có lẽ đây là câu chuyện thật từ người thêu mà làm ra.
Chiêu Dao bước đến bên cạnh hai bức tranh, tay sờ lên dòng chữ đó, có chút hoài nghi nói:
"Các chỉ thêu khác dù đã được làm sạch lại kĩ càng nhưng vẫn có chút bị bám cũ nhưng dòng chữ này có phải...chất liệu khác biệt, không bị bám bụi và phai màu không??"
Lý Vi: "Vâng, dòng chữ vốn được thêu bằng chỉ trắng, được nghệ nhân nhuộm máu mình vào và thêu nên, do được nhuộm qua nhiều lần cho nên sẽ không phai như màu bình thường được đâu ạ!!"
Chiêu Dao khá hài lòng về hai bức tranh thêu này, nhìn sự tận tâm của người làm, nàng cũng có chút bái phục nghệ nhân nào đó rất cống hiến cho tác phẩm của mình:
"Như vầy được rồi!! Gói lại kĩ càng một chút, ngày mai là vào cung rồi, biểu hiện tốt vào, ta sẽ âm thầm nói đỡ cho muội, à..còn Lý Tư, cậu ấy chọn gì để dâng tặng thế??"
Lý Vi: "Thần nữ cũng không rõ, nghe nói là chút trang sức hay vải vóc gì đó, dù sao huynh ấy cũng chỉ biết tặng lấy lệ thôi, chả để tâm đến Hoà An quý nhân thích gì đâu"
Chiêu Dao: "Được rồi, đều sắp xếp ổn thỏa rồi, ta có cho người đưa đến Lý phủ một số món đồ cho muội bận vào ngày mai, cứ giữ trạng thái như bình thường, sự đơn thuần của Lý Vi là vũ khí tốt nhất của chính muội và cả ta nữa, cho nên ngoài ta ra, tốt nhất đừng tín nhiệm, phụ thuộc và mắc nợ với bất kì ai, hiểu ý ta chứ??"
Lý Vi: "Thần nữ đã hiểu!! Những điều nương nương dặn dò, phụ thân cũng có nói qua, thần nữ nhất định sẽ không làm hai người thất vọng"
Chiêu Dao nhìn em nhẹ gật đầu, trước khi đi còn tặng cho Lý Vi một chiếc vòng ngọc màu trắng tinh khôi, dặn em kể cả khi tắm cũng không được tháo ra, đây là thứ sẽ thay nàng bảo vệ em lúc Chiêu Dao không có ở bên cạnh em, Lý Vi rất mơ hồ, tuy biết thân phận thật sự của Chiêu Dao nhưng vẫn rất hoài nghi sự thật về yêu thuật của nàng, em cuối đầu hành lễ tiễn Chiêu Dao đi trước.