Chiêu Dao: "Kiều Mạn Nhu cô có biết tại sao tiên miêu vương lại không cho người trong tộc làm hại con người, thậm chí khi tất cả bị bắt đi, bà ấy vẫn câm nín không hành động không??"

Khoảng khắc Chiêu Dao nói ra thì móng vuốt của Kiều Mạn Nhu cũng chỉ còn mấy phân nữa là đến cặp mắt của nàng, Đường Trình Tranh đứng phía sau gấp đến độ kiếm trong tay đã gâm lên đến tường chắn của Chiêu Dao tạo ra, Sở Tiêu bên cạnh thì vẫn đỡ lấy Mộc Nhĩ chưa tỉnh.

Mạn Nhu: "Đừng có tỏ ra bản thân ngươi biết rất rõ về gia đình của ta, Hồ C-..."

Chiêu Dao: "Hai tộc chúng ta trước giờ không qua lại quá nhiều kể từ khi ngươi lên ngôi, tiên miêu vương đã từng dạy ta rất nhiều thứ về miêu tinh, trong số đó bà ấy có nói 'Điểm yếu duy nhất của miêu tinh là có một trái tim và tấm lòng yếu mềm, thích được cưng chiều, thích được yêu thương và rất trọng tình trọng nghĩa, một khi đã yêu thì vạn lần cho đi và tha thứ' và đó cũng là thứ đã giết chết bà ấy"

Kiều Mạn Nhu nước mắt lưng tròng, không kiềm nén được mà ray rứt đến tận trong tim, Chiêu Dao tiếp tục vỗ về cảm xúc của cô ấy và đưa ra điều kiện:

"Nếu muốn ta nói cho ngươi biết lý do vì sao lại như vậy, thì trước tiên hãy thả Tô Tô xuống, bảo đảm rằng sẽ không một ai bị tổn thương bởi yêu thuật của ngươi"

Kiều Mạn Nhu có vẻ đang suy nghĩ, tuy nhiên Tô Tô đã không chờ được lâu như vậy, Chiêu Dao bay đến bên cạnh Tô Tô, đỡ cả người em xuống, kiểm tra một lượt chỉ thấy vết thương ngoài da và nội lực bị tổn thương kha khá, đút cho Tô Tô viên đan dược cuối cùng trong người, để em vào vùng an toàn với đám người Đường Trình Tranh, nàng lại tiếp tục nói:

"Lúc Kiều Mạn Nhu ngươi chưa sinh ra đời thì ta...đã hoá thành người và được Kiều tiên vương dạy bảo, bà ấy rất thân với mẹ của ta, hai người rất hợp tính nhau, lúc bà ấy phát hiện mình mang thai cũng là lúc bà ấy quyết định cho con cháu trong tộc sống ẩn và không liên quan đến thế giới bên ngoài nữa, ngươi có biết tại sao miêu tộc chỉ có giống cái không??"

Kiều Mạn Nhu lẳng lặng lắc đầu, quả thật từ trước đến nay trong tộc không có con trai, cũng không thấy cha của mình, cô nhiều lần hỏi mẹ nhưng bà chỉ bảo ông ấy không may mất sớm, cũng rất ít nhắc đến chuyện lúc trước, Kiều Mạn Nhu cũng không dám hỏi nhiều.

Chiêu Dao: "Là tại vì...miêu tinh trước giờ không cùng người chung tộc giao phối, sinh sản mà lại cùng con người cưới gả và đẻ con, Kiều tiên vương cũng là một trong số đó, lẽ nào ngươi chưa từng thắc mắc qua bao giờ ư??"

Mạn Nhu: "Không đúng, không phải như vậy, nếu thật sự ta là bán yêu vậy thì ta sẽ chẳng tu được tam thức, càng không uống được đống đan dược đã được luyện thành kia"

Chiêu Dao: "Bởi vì yêu đan của ngươi là nguyên vẹn, là mạnh nhất, yêu đan của ngươi là do Kiều tiên vương để lại, đừng cố chấp ngu muội nữa Kiều Mạn Nhu!!"

Kiều Mạn Nhu nghi hoặc chính bản thân mình, quay sang nhìn đám tiểu miêu có chút ái ngại nhìn cô, cô có chút tức giận tóm lấy con linh miêu có tu vi cao nhất trong đó, dùng chút đan dược được luyện từ máu của con người cho nó uống, tiểu miêu vội vùng vẫy, la hét ầm ĩ, Kiều Mạn Nhu ánh mắt phức tạp tức giận ép nó uống, sau khi uống xong, tiểu miêu co giật liên hồi, phân nửa yêu đan trong người không tiếp nhận được mà vỡ nát, trở về nguyên hình, bỏ chạy mất.

Nhìn kết quả trước mắt, cô ngỡ ngàng không tin được mắt mình nữa, đây là lý do...bọn chúng bảo chỉ cô mới có thể uống đan dược, lấy lý do tu vi thấp mà không chịu thử thuốc?? Thì ra ai cũng biết sự thật, ai cũng biết hết tất cả vậy mà lại mặc cô làm càn làm quấy??? Thật nực cười.

Chiêu Dao nhìn không cam cảnh Kiều Mạn Nhu khóc tức tưởi vì bản thân chả biết gì cả, trong tộc chỉ đang đợi cô tu tà đạo đến chết thì lập tức rời đi như thoát khỏi gông xiềng, nàng bước đến quỳ xuống bên cạnh cô ấy, bàn tay vuốt ve đôi tai mèo đã cụp xuống vì buồn bã, nàng tiếp tục nói:

"Vốn dĩ mẹ ngươi sợ ngươi vì chỉ có một nửa yêu đan sẽ khó sống sót khỏi bọn con người ác độc hay các dòng tộc khác tấn công, trước khi chết kịp thời giao lại yêu đan gửi về cho ngươi, lúc nào cũng mong Kiều Mạn Nhu có thể sống bình an, vui vẻ vậy mà ngươi lại dùng nó để khiến biết bao người phải chết đặc biệt là bản thân cũng bị chìm đắm trong thù hận mà tự ép mình vào tà đạo, đau khổ, dằn vặt"

Mạn Nhu: "Ta không phải bán yêu, ta không có phụ thân là loài người, ta căm ghét tất cả, đừng quản ta, ta phải giết chết hết những kẻ đã làm hại đến mẫu thân và muội muội của ta"

Chiêu Dao: "Kiều tiên vương lúc trước được con người cứu vớt khi thoi thóp bên đường, khi bà ấy có ý thức và có chí tu thành người là lúc bà ấy nhận ra bản thân đã vô tình yêu mất vị công tử đó, cả hai đến với nhau khi tất cả đều sẵn sàng đến một ngày người dân phát hiện bà là miêu tinh, bắt cả hai trói lại thậm chí định thiêu sống hai người, bản tính lương thiện của bà vì vậy mà bị ép phải trở nên hung ác, một mình giết sạch đám người đó, dẫn vị kia lên núi ẩn nấp sinh sống và rồi tháng năm chỉ giữ lại mình Kiều tiên vương, đến khi miêu tộc lần nữa bị xâm phạm, bả ấy chỉ còn mỗi Kiều Mạn Nhu cô là mối để tâm, sau khi nhận tin cô có được yêu đan của mình, bà đã ra đi rất thanh thản"

Càng nói Kiều Mạn Nhu càng khóc lớn, cô ôm lấy Chiêu Dao gào thét như chưa từng được khóc bao giờ, nhân cơ hội Chiêu Dao dùng yêu thuật khiến cô ngủ thiếp đi, thả đám mèo về rừng, bảo chúng về sau không được gây rối nữa, phải sống thật tốt, sau khi tất cả rời khỏi cánh cửa nghĩa trang Hạnh Phúc là lúc bên trong cũng dần sụp đổ và biến mất cứ như chưa từng tồn tại đám miêu tinh này vậy.

Trở về tiểu phủ được ba ngày, ai cũng dưỡng xong thương tích, Kiều Mạn Nhu cũng được Chiêu Dao sai người đưa về núi Linh Kiếm, bảo đám hồ ly trong tộc chăm sóc, khi giải quyết toàn bộ, đám mèo hoang ở nhà dân cũng dần bỏ đi xa, những vị thai phụ mang bầu là do Kiều Mạn Nhu dùng để nuôi yêu trùng, sinh ra sẽ là yêu quái thôn tính cả trấn, được mấy ngày sau khi xong chuyện bụng của bọn họ cũng dần xẹp mất.

Trên đường về thành Đại Kim, Đường Trình Tranh cứ mãi nhìn Chiêu Dao, thấy ánh mắt kì lạ của đối phương, nàng tiến lại gần muốn hỏi xem nhưng vừa nhích lại thì hắn lại né như né tà, nhìn bộ dạng có một không ai của vị Hoàng Đế không sợ trời không sợ đất, Chiêu Dao bật cười khoái chí:

"Sao thế!?? Sợ thần thiếp rồi hả?? Có hối hận khi lấy một hồ ly tinh không, bệ hạ??"

Nhìn nàng dùng ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường mình, Đường Trình Tranh bọc bạch nói:

"Khi đứng trước người có quyền lực và khí thế hơn mình không ai không sợ cả!! Có điều...Chiêu Dao nàng cũng không thể vô cớ giết người được có đúng không??"

Đúng vậy, hắn nói rất đúng, tuy là hồ ly tinh có yêu thuật và tuổi thọ hơn người nhưng cũng không vì vậy mà nàng có thể ỷ lớn hiếp nhỏ, muốn thống trị cả tam quốc, năm châu được, tuy con người tàn bạo, ích kỷ nhưng hồ ly tộc hay miêu tộc cũng không cách nào thay thế được con người.

Chiêu Dao: "Sao bệ hạ lại biết là không thể?? Hồ ly cũng là động vật có bản tính hoang dã rất cao, cho dù là thành người nghìn năm, vạn năm thì cũng có lúc nó sẽ phát điên mà giết người không màn đạo lý giống như Kiều tiên vương bị con người ép ra dáng vẻ đó vậy"

Trình Tranh: "Nếu như có thể, có lẽ trẫm là người đầu tiên chết dưới tay nàng nhỉ??"

Hắn nhìn Chiêu Dao, ánh mắt chính trực nhưng lại thiếu vẻ lãnh đạm, Trình Tranh hắn cũng sợ...sợ rằng có một ngày hắn không để bảo vệ được liệt tổ liệt tông chỉ vì ái tình, Chiêu Dao cũng có chút yếu lòng khi hắn nghiêm túc hỏi như vậy:

Chiêu Dao: "Tuy hồ ly không giống miêu tinh nguyện thề sống chết vì người mình yêu nhưng ít nhất bọn ta có thể buông tha cho chính bản thân không bị ràng buộc bởi tình cảm nữa, bệ hạ đừng quá tin tưởng thần thiếp cũng đừng vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì mà đánh mất đi lý trí hoặc trái tim mình"

Nàng cũng thật tâm giải bày cho hắn biết rằng hồ ly mạnh mẽ và quyết đoán hơn miêu tinh rất nhiều nhưng ai biết được..vốn tương lai và tình cảm là thứ không thể nói trước, Đường Trình Tranh khẽ gật đầu, rồi im lặng không nói gì nữa.

...----------------...

Sau mấy ngày không ở trong cung, tấu chương chất thành đống, quan thần thì đủ thứ chuyện để nói, Hoàng Thái Hậu cũng lo lắng mà liên tục mấy ngày đến thăm hỏi, chăm sóc hắn, Đường Trình Tranh quay về với chức trách, một mạch giải quyết từng chuyện một, đến khi trong cung lại có người bày tiệc, chính xác là Từ Tiểu Cầm làm chủ.

Cô mời hết tất cả quan văn chung bộ với phụ thân mình, các thân vương, toàn bộ tiểu thư, quận chúa có tiếng, có chức quyền cùng đến tham gia, hơn nữa rất trịnh trọng mời Hoàng Thái Hậu cùng Chiêu Dao đến, Đường Trình Tranh cũng lấy làm lạ, suốt mấy năm qua kể cả sinh thần hay lễ tết cũng chả thấy Tây cung mở yến tiệc, Tiểu Cầm không thích giao lưu và ồn ào, nay lại hồ hởi mời rất đông khách đến chơi, cũng không biết là việc gì.

Buổi tối hôm trước ngày yến tiệc được mở, Tiểu Cầm ngắm nhìn bộ y phục vừa được may xong không lâu, cô tưởng tượng đến cảnh mình bận bồ độ đẹp nhất, sang trọng nhất ngồi dưới tán hoa đào đặc biệt là ngồi cạnh hắn thì sẽ đẹp và hạnh phúc biết bao.

Nô tì thân cận của Tiểu Cầm tiến vào thấy cô say mê nghĩ ngợi liền lên tiếng cắt ngang:

"Nương nương à!! Người có phải lại nghĩ về bệ hạ rồi không?? Vậy tại sao từ lúc bệ hạ trở về đến nay, người không đến thăm"

Tiểu Cầm: "Ta kiềm nén không đến thăm bệ hạ là vì đợi đến ngày mai, đợi đến khi bệ hạ thấy ta bận bộ đồ này và biết rằng...người sắp có đứa con đầu lòng thì liệu bệ hạ sẽ vui mừng ra sao??"

Vừa nói cô vừa xoa lấy chiếc bụng vẫn còn phẳng lì, cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng khiến cô càng hạnh phúc, đôi môi không giấu được nụ cười rạng rỡ nhớ lại hôm cô biết bản thân có thai:

Lúc Đường Trình Tranh rời đi gần năm ngày, Tiểu Cầm mong mỏi đến mệt nhoài, vốn đang cùng Thái Hậu lên chùa cầu bình an cho bọn họ, ngồi giữa nơi thanh tịnh, hương khói thơm ngào ngạt nhưng cô lại có chút chóng mặt và muốn ói, nhịn không được liền thất lễ chạy ra ngoài nôn ra hết bữa sáng vừa dùng.

Hoàng Thái Hậu nhìn dáng vẻ thất lễ và không kiêng kị điềm xấu gì cả cũng có chút khó chịu nhưng vẫn cho người dìu cô về trước, bà ở lại đọc kinh niệm phật, sau khi về đến phủ, nô tì cho gọi thái y đến khám, thấy Tiểu Cầm có vẻ muốn ói thêm, đám nô tì dâng trà và điểm tâm lên giúp người đỡ có cảm giác nhưng ăn vào lại càng ói nhiều hơn.

Đến khi thái y có mặt, bắt mạch chuẩn đoán, ban đầu mạch khá yếu nhưng nằm nghỉ đôi chút dần khoẻ lại, thái y mới dám phán rằng Hoà An nương nương có hỷ rồi, Tiểu Cầm không tin vào tai mình càng có chút hoài nghi sự chuẩn đoán của thái y liền nói:

"Ngươi.. ngươi chắc chứ?? Ta thân thể rất hay bệnh tật, sức khoẻ yếu làm sao chỉ mới..mới có hôm đó liền có thai được chứ??"

Vị thái y lập tức quỳ xuống, vẻ mặt rất thành khẩn và giọng điệu chắc nịch đáp:

"Lão thái y đã làm ở trong cung gần 20 năm nay, khám qua không biết bao nhiêu là thai phụ, bây giờ thân thể nương nương có thai cho nên yếu hơn thường ngày, hiện tại có chút sốt nhẹ, người nên giữ ấm thân thể, đừng ăn đồ nóng, ăn nhiều trái cây và đồ mát, chắc chắn chín tháng mười ngày tới đều khoẻ mạnh không gì đáng ngại đâu nương nương!!"

Nghe ông ta nói vậy, Tiểu Cầm vui mừng khôn xiết, chỉ mong đợi bệ hạ về liền báo cho hắn biết, cô dặn thái y khoan vội truyền ra ngoài việc mình có thai, cô muốn tạo bất ngờ cho mọi người, càng muốn về sau được người người kính trọng, dù sao cô là người đầu tiên sanh con cho Trình Tranh, chỉ cầu mong là con trai, có vậy địa vị và chức quyền của cô và cha mình đều được nắm chắc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play