Phó Lặc Ngôn

4


8 tháng


“Anh chuyến có phần qua cho em?”

Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng của Phó Lặc Ngôn thành công khiến tôi vụt đứng dậy khỏi ghế làm việc.

Mà người khởi xưởng Phó Lặc Ngôn lại bình tĩnh giơ tay cầm lấy cái ly tôi đặt trên bàn lên nhấp miếng nước, ánh mắt nhìn về phía tôi giống như đang hỏi:

Có gì không ốn sao?

Rất không ổn chứ còn gì nữa!

Tôi cuống lên, vây quanh Phó Lặc Ngôn vừa đầm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng cũng cạy ra được chân tướng toàn bộ sự vụ từ trong miệng hắn.

Giấy chuyển nhượng cổ phần được kẹp trong thỏa thuận trước hôn nhân.

Trước khi kết hôn, cha mẹ cầm một xấp văn kiện vừa khuyên vừa ép tôi ký tên.

Khi đó tôi chạy trốn thất bại, tâm như tro tàn, đã chấp nhận số phận, cả ngày giống như cái x.á.c không hồn, bọn họ bảo tôi làm gì tôi làm cái đó.

Những văn kiện cần tôi ký tên kia, ngay cả lật xem tôi cũng không buồn, trực tiếp ký tên.

Về phần cha mẹ tôi, bọn họ ước gì nhanh chóng bản được tôi, sao sẽ quan tâm thứ tôi ký là khế ước bản thân hay cái gì khác.

Vậy là số có phần đó đã lọt vào túi tôi?

Tôi cạn lời cứng họng: “Anh học theo (Bả tổng tự mình tu dưỡng) sao?”

Hiển nhiên, Phó Lặc Ngôn cũng không biết <<Bả tổng tự mình tu dưỡng>> là cái gì.

Đối diện với biểu tình nghĩ hoặc của hắn, tôi nghiêm túc phổ cập kiến thức cho hắn một

phen.

Phổ cập kiến thức xong, Phó Lặc Ngôn càng nghi hoặc:

“Đây vốn là tài sản chung của vợ chồng.”

Được rồi, tôi nhận thua, người này đơn thuần đến nói không giống như là người lớn lên

trong giới phú quý.

Trong cái giới này, gia đình nào liên hôn mà không phải ký một đồng thỏa thuận trước hồn

nhân, để sau này khỏi phải cho đối phương thêm một xu nào nữa.

Tài sản chung của vợ chồng? Không có.

Nếu có phần này đã cho tôi, tôi cũng sẽ không làm ra vẻ đòi trả lại.

Coi như trước gửi chỗ tôi, khi nào hắn căn sẽ trả lại cho hắn.

Tôi nhìn đồng hồ, nhanh nhẹn ký xong văn kiện ròi lõi Phó Lặc Ngôn xuống lầu ăn cơm trưa.

Ăn xong no căng bụng, không muốn nghỉ trưa ngay nên nằm vùi trên sô pha phòng khách

lướt điện thoại di động một lát.

Phó Lặc Ngôn ngồi trên sô pha với tôi, đọc sách.

Khoảng thời gian nằm bám điện thoại luôn mang lại cảm giác sung sướng, tôi đá dép lê, cả

người rụt vào sô pha xem video ngắn, quét quét một hồi rồi dựa người vào bả vai Phó Lặc

Ngôn.

Phó Lặc Ngôn chỉ cảm thấy trên vai nặng nặng, người bên cạnh cũng ngà qua đây, vô cùng

tự nhiên coi hằn như một chỗ tựa lưng.

Không biết đang xem cái gì, gót chân trắng nõn đặt trên sô pha, nhịp nhịp.

Phó Lặc Ngôn lặng lẽ cong khóe môi, kìm nén ham muốn ôm người vào lòng, chủ động điều chỉnh tư thế ngồi để người bên cạnh thoải mái hơn.

Cứ từ từ, không thể làm cô sợ.

Hắn tự nhủ.

Một ngày nào đó, cô sẽ cam tâm tình nguyện bị hẳn dung vào trong máu thịt, vĩnh viễn không chia lìa.

Đột nhiên, trên vai nhẹ nhàng, người bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn châm châm màn hình điện thoại di động.

"Nhà thiết kế thiên tài, nhà thiết kế của "Pluto" lần đầu tiên chấp nhận phỏng vấn!"

Các chữ cái màu đỏ chói mắt phối hợp với mấy câu nói cường điệu ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người và phần lồng tiếng của tài khoản tiếp thị tiêu chuẩn được truyền đến tai qua tai nghe Bluetooth lại thêm phần nhấn mạnh.

Nhìn chiếc vòng cổ vừa quen thuộc vừa xa lạ được trưng bày tuần hoàn cùng với tên người thiết kế thường xuyên được nhắc tới trong video, khóe miệng tôi nhếch lên, ánh mắt lại lạnh lùng.

Lâm Trà, cô cũng đã trở lại rồi à.

"Pluto" là vòng cổ do chính tay tôi thiết kế ở kiếp trước.

Khi đó tôi bị Phó Lặc Ngôn nhốt trong Mình Thủy Cư, số người thấy được bản thiết kế này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai anh em Lâm Lâm và Lâm Trà chính là hai trong số đó.

Ngay từ đầu tôi đã biết Lâm Lâm tiếp cận tôi với động cơ không trong sáng, nhưng anh ta là

người duy nhất có thể giúp tôi rời khỏi Phó Lặc Ngôn vào thời điểm đó. Vậy là tôi cũng đóng

kịch xuôi theo ý của anh ta, như thể tôi có tình cảm sâu đậm với anh ta, thậm chí còn lừa

được cả Phó Lặc Ngôn.

Mà Lâm Trà, là "em gái ruột" anh ta dẫn theo.

Tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta để rời khỏi Phó Lặc Ngôn, nên tôi chọn mắt nhắm mắt mở với

mấy hành động cà nhính cà nhính lộ liễu của đôi "anh em" này trước mặt tôi, coi như

không nhìn thấy gì.

Tuy rằng đầu óc hai vị này ở một số thời điểm không được tốt cho lắm, nhưng chuyện giúp

tôi thoát khỏi Minh Thủy Cư này thì đúng thật là đã tận tâm tận lực.

Đêm đó, tôi thân cô thế cô mang theo một nửa bản thiết kế, dứt khoát kiên quyết đi theo

hai người bọn họ từ vực sâu này bước vào vực sâu khác.

Để tránh sự truy đuổi của Phó Lặc Ngôn, chúng tôi bắt đầu lần trốn ở khắp mọi nơi, nơi nào

hẻo lánh thì trốn ở nơi đó.

Với chiêu này của chúng tôi, vậy mà cũng trốn được hơn nửa tháng.

Khoảng thời gian ban đầu, Lâm Lâm và Lâm Trà còn giả tình giả ý đối tốt với tôi, một thời

gian sau đã lộ nguyên hình.

Căn nhà dột nát ở ngôi làng nhỏ trên núi chỉ có một phòng ngủ, đương nhiên là bị bọn họ

chiếm, tôi trải một chiếc chiếu rơm trong cái gọi là phòng khách đơn sơ rồi ngủ đỡ,

Nửa đêm, chiếc giường trong phòng ngủ luôn kêu cót két khiến tôi không tài nào ngủ được.

Tôi vừa đối phó với hai người bọn họ, vừa bí mật lên kế hoạch cho tương lai.

Mọi thứ đều như tôi mong đợi, nhưng tôi đã đánh giá sai bản chất xấu xa của con người.

Ngày cuối cùng của nửa tháng lần trốn đó, Lâm Lâm lấy ra một bản thỏa thuận, dụ dỗ tôi kỷ vào.

Bản thỏa thuận kia rất đơn giản, đó là một bản chuyển nhượng tài sản.

Tôi không chớp mắt ký vào.

Rốt cuộc thì lúc đó tôi cũng không biết tài sản mà Phó Lặc Ngôn đã cho tôi, tôi chỉ nghĩ rằng bây giờ mình không còn một xu dính túi.

Có ai đi chân trần mà sợ bị mất giày không?

Tôi cứ nghĩ khi đạt được mục đích rồi họ sẽ bỏ lại tôi, vậy là tôi có thể đi tìm một khoảng trời riêng để sống cuộc đời của chính mình.

Không ngờ, đêm hôm đó, hai người kia lại nhường phòng ngủ cho tôi.

Ban đêm, ngọn lửa cao ngất trời, cửa phòng khóa chặt, ký ức hoàn chỉnh của kiếp trước bị đứt đoạn ở đây.

Trong đầu chỉ có những mảnh ký ức rời rạc và mơ hồ về những gì đã xảy ra sau khi tôi ch.ết.

Đương lúc tôi ngắn người, một đôi bàn tay to lớn nằm lấy vai tôi từ phía sau, lực mạnh khiến tôi không tự chủ được ngã ngửa ra sau, ngã vào vòng tay của Phó Lặc Ngôn.

Tôi lập tức cảm nhận được tâm trạng Phó Lặc Ngôn đang không tốt.

Hai bàn tay trên vai tôi siết chặt lại, chặt đến mức tôi có cảm giác nghẹt thở.

Cơ thể nóng bỏng phía sau căng thẳng, run run khó nhận ra.

Lúc này tôi cũng không rảnh quan tâm đến Lâm Trà hay "pluto" gì nữa, buông điện thoại

xuống, đưa tay chạm vào đôi tay đang hơi run lên vì dùng quá nhiều lực kia:

“Chồng, có chuyện gì vậy?”

Vừa nói, tôi vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ, vuốt ve mu bàn tay nổi gân xanh của hắn

từng chút một, như đang an ủi một con mèo xù lông.

Thật lâu sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.

Tay tôi lần mò lên cánh tay hắn, vỏ nhẹ.

Một lúc lâu sau, đôi tay đang siết chặt vai tôi dần buông lỏng, ngay sau đó cầm tôi bị bắt

nâng lên.

Phó Lặc Ngôn hôn tôi một cách đây thô bạo, không có bất kỳ quy tắc nào cả, hẳn cứ thế tần

công, như thế đang muốn trút giận điều gì đó nhưng lại cố gắng hết sức để kiềm chế bản

thân.

Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở dốc.

Chờ tôi lấy lại được nhịp thở, ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, bên cạnh đã không còn bóng

người.

Buổi tối hôm đó, Phó Lặc Ngôn không về Minh Thủy Cư, chỉ nhắn tin bảo tôi nghỉ ngơi sớm

một chút.

Hỏi quản gia, cũng chỉ nói ngài ấy đang xử lý chuyện khó giải quyết trong công việc, đêm

nay không trở về nghỉ ngơi.

Ban đêm, tôi nằm trên giường, trong bóng tối nhắm hai mắt lại, nghĩ đi nghĩ lại chuyện lúc chiều, vân không thể hiểu được điều gì đã làm Phó Lặc Ngôn thay đổi cảm xúc.

Suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc rối bời, lăn qua lăn lại trên giường một hồi, trong đầu vẫn luôn là han.

Tôi đột ngột ngồi bật dậy, tựa vào đầu giường thở dài.

Ngăn người hai giây, tôi hơi giật mình:

Tôi đây là, yêu Phó Lặc Ngôn sao?

Hắn bị thương, tôi sẽ tức giận.

Hắn không vui, tôi muốn làm hắn vui.

Khi hắn không ở bên, tôi không thể ngừng nghĩ về hắn.

Thậm chí hiện tại dù có nghĩ về kiếp trước, thời điểm tôi từng cho rằng là đen tối nhất trong cuộc đời mình, hình như cũng không đáng sợ như vậy nữa.

Tôi vẫn ngón tay, giây lát lại buông ra, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

Yêu thì yêu, không có gì to tát cả.

Ông trời để tôi làm lại lần nữa, chẳng lẽ còn phải kìm nén bản thân mình?

Chờ đã, sống lại?

Một tia sáng lóe lên trong tâm trí tôi, như thế sương mù đang tan dần.

Tôi sống lại, Lâm Trà cũng sống lại, vậy tại sao Phó Lặc Ngôn không thể sống lại?

Cứ như vậy, mọi chuyện đều có lời giải thích.

Sự khắc chế, hèn mọn và tình yêu bị kìm nén của hắn trong kiếp này, và tâm trạng thất thường của hắn sau khi nhìn thấy "Pluto", tất cả đều đã được giải thích.

Trái tim đập thình thịch kịch liệt, đập vào lồng ngực hết lần này đến lần khác.

Tôi muốn gặp hắn, muốn gặp hắn ngay lập tức.

Số máy tạm thời không liên lạc được....…

Điện thoại tự động cúp máy vì hồi lâu không có ai bắt máy, tôi vẫn lì lợm gọi thêm lần thứ

hai.

Tút, tít, tít....…

"Khanh Khanh." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Phó Lặc

Ngôn.

“Chồng ơi, em nhớ anh.”

Nửa giờ sau, Phố Lặc Ngôn mang theo hơi lạnh của đêm khuya trở lại Minh Thủy Cư.

Nhìn thấy tôi nằm trên sô pha trong phòng khách lặng lãng chờ hắn về nhà, ánh mắt Phó

Lặc Ngôn bằng chốc tối sầm, chạy hai ba bước tới trước mặt tôi, dường như là muốn ôm tôi

vào lòng, nhưng hắn không có.

“Anh đi thay quần áo.”

Tôi gọi lại hắn đang chuẩn bị xoay người đi, tắt đèn phòng khách rồi cùng hắn lên phòng

ngủ lầu hai.

Phó Lặc Ngôn tắm rửa xong đi ra, tôi đang tựa vào đầu giường chờ hắn,

Thay thuốc cho hắn, nằm trên giường, tôi chủ động vùi vào lòng hắn, tay khoác lên lưng

han.

Tôi rõ ràng cảm giác được thân thể hắn nháy mắt cứng đờ, rồi chợt ôm lấy vai tôi.

“Sao vậy?”

Bàn tay to rộng của hần vuốt ve tóc tôi từng chút một, như thể đang an ủi một đứa trẻ bị

bät nat

Tôi rõ ràng cảm giác được thân thể hắn nháy mắt cứng đờ, rồi chợt ôm lấy vai tôi.

“Sao vậy?”

Bàn tay to rộng của hắn vuốt ve tóc tôi từng chút một, như thể đang an ủi một đứa trẻ bị båt nat.

Rõ ràng, hành vi bất thường của tôi đã khiến hắn cảm thấy rằng tôi phải chịu uất ức.

Tôi ôm chặt eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn:

“Chồng ơi, em sẽ không đi với Lâm Lâm và Lâm Trà nữa đâu”

Hơi thở của Phó Lặc Ngôn tạm dừng vài giây, ngay sau đó hắn kéo tôi ra khỏi vòng tay, nhìn vào mắt tôi, giọng run rẩy:

“Em nói gì?”

Tôi rướn người hôn lên khóe mắt đã đỏ hoe của hắn, cũng nhìn thẳng vào mắt hẳn, nói với giọng chắc nịch:

“Chồng ơi, kiếp này, em sẽ không phạm phải sai lầm như kiếp trước nữa đâu, kiếp này, em sẽ yêu anh thật nhiều.”

Sau một phen mây mưa, tôi nằm trong vòng tay của Phó Lặc Ngôn, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được, nhưng vẫn có dặn dò hắn:

“Anh không được làm chuyện trái pháp luật đâu đó, em sẽ đòi lại hết những gì mà Lâm Lâm với Lâm Trà nợ em.”

“Được.”

Tôi lại rướn người về phía trước, làm bằm: “Đương nhiên, nếu em không tự làm được, anh phải giúp em.”

Hắn cười tủm tỉm tiếp tục đáp ứng, “Được.”

Nhận được câu trả lời của hắn, tôi mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Hoàn!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play