Phó Lặc Ngôn

3


8 tháng


Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, ngòi xồm xuống trước mặt hắn, không khỏi mềm giọng nói:

"Chồng ơi, anh yêu quý thân thể của mình được không? Nếu không em sẽ đau lòng lắm đó." Phó Lặc Ngôn chỉ cụp mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, không nói gì.

Tôi không nghe được câu trả lời quyết không bỏ qua, lắc lắc tay hắn làm nũng: “Được không hả?”

Sau một lúc lâu, khi tôi cho rằng hắn lại muốn im lặng tiếp, Phó Lặc Ngôn mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Nhận được câu trả lời, tôi tức khắc mặt mày hớn hở.

Đứng lên, cầm hòm thuốc trở về, Phó Lặc Ngôn giống như một em bé ngoan ngồi bên mép giường nghe tôi chỉ huy, để tôi bôi thuốc bảng bỏ cho hắn.

Sự thật chứng minh, loại chuyện băng bó này vẫn phải do người chuyên nghiệp làm.

Tôi quấn qua quần lại, cuối cùng quần Phó Lặc Ngôn thành một cái xác ướp.

Nhìn bàn tay được bọc như cái bánh bao kia, tôi xấu hồ cười cười:

“Anh để đỡ qua một đêm đi, ngày mai gọi bác sĩ đến băng lại lần nữa.”

Dường như Phó Lặc Ngôn cũng có chút hài lòng với tạo hình mới ra lò này, quan sát tay chân của mình một lúc rồi phun ra hai chữ: “Được rồi.”

Nạn nhân đã nói như vậy, tôi cũng không cần phải nói gì thêm nữa. Đặt hòm thuốc lại chỗ cũ, tôi định về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi đi nhìn lướt qua Phố Lặc Ngôn vẫn ngồi bên mép giường, trong đầu nảy ra ý tưởng mới, lại đi trở lại bên cạnh hắn:

“Om, hay là đêm nay em ngủ lại phòng anh, để coi anh có nghe lời không.”

Phó Lặc Ngôn đột nhiên nhìn tôi, có gì đó lóe lên trong mắt hắn.

Rõ ràng rất muốn tôi ở lại, miệng lại nói: “Không cần miễn cưỡng, em không ở đây anh cũng sẽ nghe lời.”

Lúc này Phố Lặc Ngôn giống như một người bạn nhỏ khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất muốn ăn

kẹo, lại kiên trì nói mình không muốn ăn.

Có thể là mấy ngày nay, lá gan của tôi được Phó Lặc Ngôn nuôi lớn, vậy mà lại nói lên tâm

tư trêu đùa hẳn, có ý nghe theo lời hắn gật gật đầu:

“Vậy sao, vậy em đi dây.”

Dứt lời, quay đầu đi về phía cửa.

Phó Lặc Ngôn nhìn tôi bước đi mà không thèm quay đầu lại, ánh sáng trong mắt nhạt dần,

có chút tự giều nhếch môi cười cười.

Nhìn Phó Lặc Ngôn như vậy, trái tim tôi không hiểu sao lại thắt lại.

Đi tới đóng lại cửa phòng chưa đóng, nháy mắt mấy cái với người đang không hiểu trời

trăng mây nước gì kia:

“Được rồi, đi ngủ đi, em ở lại đây với anh.”

Ý định ban đầu của tôi là năm trên sô pha trong phòng đỡ một đêm, kết quả sau khi Phó

Lặc Ngôn lên giường lại tự giác chừa ra vị trí cho tôi, thậm chí thấy sau một lúc lâu mà tôi

chưa lên giường còn khó hiểu nhìn tôi.

Được rồi, tôi nói có hơi không rõ thật.

Chúng tôi vốn là vợ chồng, ngủ chung một giường cũng không có gì lạ, huống chi ghế sô pha cũng không thoải mái bằng giường.

Nghĩ đến đây tôi cũng không do dự nữa, trực tiếp bò lên giường, tắt đèn đi ngủ.

Bây giờ đã là nửa đêm, lăn qua lăn lại lâu như vậy, lúc này tôi cũng đã buồn ngủ lắm rồi.

Nằm xuống chưa được hai phút, ý thức cũng đã mơ hồ.

Trong mê mang, cảm giác người bên cạnh trở mình, cánh tay thon dài hữu lực ôm lấy eo tôi, kéo tôi về phía hån.

Sau đó tôi đã mất nhận thức.

Ngày hôm sau tôi bị nghẹn tỉnh, tôi không khỏi nghi ngờ, nếu tỉnh lại trẻ hai giây nữa mình sẽ bị ngạt thở đến chất.

Tôi giãy dụa thò đầu ra khỏi lòng ngực Phó Lặc Ngôn, hít thở hai ngụm không khí trong lành mới bình ổn lại được.

Động tĩnh lớn như vậy, Phó Lặc Ngôn cũng không bị đánh thức.

Tay hẳn còn vòng qua eo tôi, không xuống được giường, vừa mới lăn qua lăn lại cũng không buồn ngủ nữa.

Tôi nép mình vào trong lòng hắn ngắn người, trong lúc lơ đãng ngăng dầu, bồng dán chặt mắt vào một nơi.

Vài tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào mặt hãn, tạo thành bóng mờ của ánh sáng, tăng thêm cảm giác thần tiên.

Hần nhằm hai mắt, vẻ mặt thả lỏng, là trạng thái bình thường chưa từng thấy được.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ chung giường.

Lúc trước chuỗi tài chính của nhà họ Lâm bị đứt đoạn, tôi bị cha mẹ bản cho Phó Lặc Ngôn

để đổi lấy nguồn vốn.

Đừng nói ngủ chung trên một giường, chỉ là ăn cơm cùng bàn với hắn tôi cũng đã cảm thấy

ghê tởm.

Tôi rút tay ra, chọc chọc gò má Phó Lặc Ngôn,

Xúc cảm tốt đến kinh ngạc, nhịn không được lại chọc chọc hai cái.

Đôi mi mảnh dài khẽ rung lên như cánh bướm, tôi lập tức ngừng cử động, ngay cả hơi thở

cũng nhẹ đi một chút.

Mắt thấy người còn chưa tỉnh, tôi lại vươn móng vuốt khấy khẩy lông mi của hãn.

Vừa chơi, vừa cảm khái, lông mi người này sao lại dài như vậy.

Người bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh, ánh mắt lúc mới vừa thức giấc còn mang theo vài

phần mê mang mờ mịt, sáp lại cọ cọ trán vào trán tôi, vùi mặt vào hôm cố tôi.

Lại ngăng dầu, ánh mắt đã khôi phục thanh mình.

Ăn xong bữa sáng, lại nhờ bác sĩ tới băng bó vết thương cho Phó Lặc Ngôn.

Lần này, tôi ngồi xóm một bên cần thận quan sát kỹ thuật của bác sĩ, có gắng học theo.

Nhìn nhìn, tôi thuận miệng nói: “Có nên mua cho anh một chiếc xe lăn để anh đỡ phải đi bộ

không nhỉ?"

Phố Lặc Ngôn đang nhắc chân để bác sĩ băng bó cũng không ngẩng đầu lên mà từ chối lời đề nghị của tôi.

Đã thành ra như vậy, tự nhiên không thể đến công ty.

Nhưng một công ty lớn đến thế, không thể ngày nào cũng mặc kệ.

Sau khi bác sĩ đi, Phó Lặc Ngôn liên đến thư phòng xử lý công vụ.

Giữa chừng, tôi có lên đưa nước cho hẳn một lần, thấy băng cột nơi tay cầm bút máy của hần rớm chút máu, miệng phản ứng nhanh hơn não nên buột miệng: “Hay là em giúp anh phê duyệt văn kiện nhé.”

Nói xong mới ý thức được, văn kiện giao đến tay Phó Lặc Ngôn, không biết có bao nhiêu bí mật của công ty, không phải muốn xem là xem, vội vàng bổ sung: “Tay của anh...”

Còn chưa giải thích xong, Phó Lặc Ngôn đã dứt khoát đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế: "Có

thế."

Sau đó, sự tỉnh liền biến thành tôi ngồi trên ghế làm việc xem văn kiện, Phó Lặc Ngôn ngồi một bên nhìn tôi.

Tôi học đại học về thiết kế trang sức, chuyên ngành kinh doanh.

Kỳ thật tôi cũng không có hứng thú với thiết kế trang sức là bao, nguyện vọng thì đại học cũng là điền vào ngành thương mại tôi cảm thấy hứng thú.

Nhưng cha mẹ tự ý can thiệp vào nguyện vọng của tôi, còn hoa hòe lòe loẹt nói:

“Học ngành thương mại làm cái gì, thiết kế trang sức tốt biết bao, con nhìn mấy đứa con gái khác mà xem, đứa nào không học thiết kế.”

Lúc đó tôi không phản kháng, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chọn học

chuyên ngành kinh doanh ở trường đại học.

(Thiết kế trang sức cần phải thì nghệ thuật, do cốt truyện yêu cầu nên không phản kháng ở

đây là như thi đại học bình thường-)

Cho dù đã từng học qua kinh doanh, nhưng dù sao cũng chưa từng chân chính thực tiễn

nên tôi vẫn còn hơi bỡ ngỡ trong việc xử lý văn kiện.

Mỗi lần xử lý một phần văn kiện, tôi đều muốn trưng cầu ý kiến của Phó Lặc Ngôn.

Nói là tôi xử lý, trên thực tế người động não vẫn là hẳn, nhưng mà bản thân hỗn lại rất thích

thú, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Dần dà, tôi thành thạo hơn, không cần phải hỏi Phó Lặc Ngôn về mọi phần văn kiện nữa,

chỉ xin ý kiến hắn về một số vấn đề quan trọng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi buông tờ giấy cuối cùng xuống rồi thở phào nhẹ nhõm:

“Chờ chút anh ký tên nữa là được rồi.”

Phố Lặc Ngôn đưa nước cho tôi: “Em ký cũng được.”

Tôi hớp miếng nước, trả lời hắn: “Chuyện này em vẫn hiểu, em không có quyền, em ký cũng vô dụng.”

“Em có.”

“Anh chuyến có phần qua cho em?”

Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng của Phó Lặc Ngôn thành công khiến tôi vụt đứng dậy khỏi

ghế làm việc.

Mà người khởi xướng Phó Lặc Ngôn lại bình tĩnh giơ tay cầm lấy cái ly tôi đặt trên bàn lên

nhấp miếng nước, ánh mắt nhìn về phía tôi giống như đang hỏi:

Có gì không ốn sao?

Rất không ổn chứ còn gì nữa!

Tôi cuống lên, vây quanh Phố Lặc Ngôn vừa đắm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng

cũng cạy ra được chân tướng toàn bộ sự vụ từ trong miệng hắn.

Giấy chuyển nhượng cổ phần được kẹp trong thỏa thuận trước hôn nhân.

Trước khi kết hôn, cha mẹ cầm một xấp văn kiện vừa khuyên vừa ép tôi ký tên.

Khi đó tôi chạy trốn thất bại, tâm như tro tàn, đã chấp nhận số phận, cả ngày giống như cái x.á.c không hồn, bọn họ bảo tôi làm gì tôi làm cái đó.

Những văn kiện cần tôi ký tên kia, ngay cả lật xem tôi cũng không buồn, trực tiếp ký tên.

Về phần cha mẹ tôi, bọn họ ước gì nhanh chóng bán được tôi, sao sẽ quan tâm thứ tôi ký là khế ước bản thân hay cái gì khác.

Vậy là số có phần đó đã lọt vào túi tôi?

Tôi cạn lời cứng họng: “Anh học theo 《Bả tổng tự mình tu dưỡng sao?”

Hiển nhiên, Phó Lặc Ngôn cũng không biết <<Bả tổng tự mình tu dưỡng>> là cái gì.

Đối diện với biểu tình nghĩ hoặc của hắn, tôi nghiêm túc phổ cập kiến thức cho hắn một phen.

Phố cập kiến thức xong, Phó Lặc Ngôn càng nghi hoặc: “Đây vốn là tài sản chung của vợ chồng.”

Được rồi, tôi nhận thua, người này đơn thuần đến nỗi không giống như là người lớn lên trong giới phú quý,

(...)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play