Diệp Thu Đồng ở trong đầu lục lọi về thân thế của nguyên chủ.
Tiểu quả phụ này quả thật còn rất trẻ, vừa mới qua sinh nhật 18 tuổi không bao lâu, đang ở cái tuổi như hoa như ngọc. Lúc nàng bốn năm tuổi đi dạo hội chùa cùng cha mẹ thì bị lạc, được hai vợ chồng Diệp Kim Lai ở gần đó gặp được.
Vì nàng còn quá nhỏ, nên cũng không biết nhà ở đâu, chỉ biết rằng nàng tên gọi Bảo Nha, điều này làm cho Diệp Kim Lai khá là rầu, bởi vì chỉ cần là con gái được cha mẹ yêu thương, nhũ danh đều gọi là Bảo Nha*, đợi tới nửa đêm vẫn không có ai đến tìm, họ đành phải ôm nàng về nhà.
*Bảo Nha: Con gái bảo bối
Cũng thật trùng hợp, Diệp Kim Lai đặt tên cho nàng cũng gọi Thu Đồng, bởi vì họ nhặt được nàng ở trước một cây phong lá đỏ vào mùa thu, Diệp gia còn có một đứa con trai ba tuổi tên là Diệp Ngọc Sơn, vì thế mà họ đã nuôi nàng làm con dâu nuôi từ bé.
Vợ chồng Diệp Kim Lai đều là những người lương thiện phúc hậu, tuy nói là con dâu nuôi từ bé nhưng thật ra vẫn luôn đối xử với nàng như con gái ruột thịt. Tiếc rằng hạnh phúc ngắn ngủi chẳng kéo dài được bao lâu, đến năm thứ mười, tiểu trượng phu của nàng bất ngờ bị bệnh rồi qua đời, khi hấp hối mặc dù vội vàng bày nhang đèn bái thiên địa để xung hỉ, nhưng cũng không qua được.
Mẹ chồng thương tâm quá độ trong vòng hai năm cũng đã qua đời, bỏ lại lão hán* Diệp Kim Lai lẻ loi hiu quạnh.
*Lão hán: Người đàn ông già nua.
Diệp gia vốn cũng là một gia đình khá giả trong thôn, trong nhà có mấy chục mẫu ruộng màu mỡ, tuy rằng không giàu có đến mức có thể thuê người ở, nhưng công việc đồng áng cũng đều mướn người làm, bởi vì hai lần bệnh nặng của vợ con, không những của cải tài sản có trong nhà đều hết, mà thậm chí bán hết đồng ruộng cũng không thể chữa khỏi.
Diệp Thu Đồng căn cứ vào tình trạng bệnh tình của họ trong trí nhớ lập tức đưa ra phán đoán, các triệu chứng của hai mẹ con này giống như là bệnh gan di truyền, với điều kiện ở thời cổ đại này xác thực rất khó để chữa khỏi loại bệnh này, chỉ có thể đành thở dài một tiếng.
Diệp Kim Lai mất đi con trai ở tuổi trung niên, trong cơn tuyệt vọng nên ông tính để con dâu nuôi từ bé trở thành con gái để làm chỗ dựa, tuyển một chàng rể về để sau này dưỡng lão, nào ngờ nhà dột còn gặp mưa suốt đêm*, ông đi làm từ huyện thành trở về trên đường bị một chiếc xe ngựa đâm phải, con lừa nhỏ phía sau gãy cổ chết tại chỗ, Diệp lão hán tuy rằng không chết, nhưng cũng bị trọng thương, nằm liệt giường mấy tháng cuối cùng cũng vẫn ra đi.
* (Thành ngữ) Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm = phước bất trùng lai họa vô đơn chí.
Không biết nên trách thiên tai hay trách nhân họa hoặc là trách người xưa thể lực kém, tóm lại là nhà này hai ba năm đều chết sạch, để lại nguyên chủ vốn là một khuê nữ được cưng chiều từ bé, nàng được người nhà chăm sóc quá tốt, tiểu gia bích ngọc* điển hình, ở nhà may may vá vá còn có thể, bắt nàng tự đứng ra lo cho cuộc sống thật sự là làm khó cho nàng, nàng căn bản không thể sống tự lập được.
*Tiểu gia Bích Ngọc: Nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”
May mắn người trong thôn đều chung một gia tộc, có một vãn bối thân thích mấy tháng nay thường hay tiếp tế cho nàng, thường hay lặng lẽ đem cho nàng một ít gạo cây cải dầu thịt linh tinh, mỗi lần đều là canh lúc nàng ra thôn trang đi viếng mộ, khi không có ai liền đưa cho nàng, nàng rất cảm kích, cho rằng đối phương đơn thuần chỉ là có lòng tốt muốn giúp đỡ nàng, bởi vì theo như vai vế thì người đàn ông tên Diệp Đường Lợi này còn được tính là cháu của nàng.
Cho đến ngày hôm qua, Diệp Đường Lợi đầu tiên là nhét một con cá muối vào trong cái rổ để nhang đèn của nàng, tám phần cũng thấy thời gian đã đến lúc, liền thuận thế đưa tay lên ngực nàng sờ soạng một phen, nói đêm nay sẽ đến tìm nàng, sẽ lại đưa thêm cho nàng một ít thịt, còn ý vị thâm trường mà nói một câu, có lẽ nàng thủ tiết mấy tháng nay đã đói lả, đêm nay sẽ cho nàng ăn thật no.
Tuy rằng tiểu quả phụ không hiểu biết nhiều về chuyện trong thiên hạ, nhưng cũng biết nửa đêm mà tới cửa nhà quả phụ dĩ nhiên cũng không phải hạng người tốt lành gì, chưa nói đến việc đối phương còn động tay động chân, điều đó thậm chí còn bẩn thỉu hơn.
Mấy tháng nay mỗi ngày nàng đều sống còn khổ hơn chết, trong lòng nghĩ đến mộ gia tộc cũng đã đi lễ Thanh Minh rồi, cũng đã không còn gì vướng bận, đơn giản dùng một sợi dây thừng treo cổ tự tử, mỉm cười mà đi theo người nhà.
Diệp Thu Đồng nhíu mày ở trong lòng cũng đã tính toán xong món nợ rối rắm này, trong lòng nghẹn một bụng tức, đúng đồ lưu manh chết bầm, ức hiếp một tiểu cô nương không hiểu chuyện thì có bản lĩnh gì chứ.
Kiếp trước Diệp Thu Đồng không đủ dứt khoát để ra đi, bởi vì nàng cảm thấy chỉ cần mình nhẫn nại nhẫn nại và nhẫn nại, xắn tay áo cố gắng làm việc chăm chỉ, thì một ngày không xa cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thoát khỏi những hạng người xấu xa đó, cuộc sống không bị ép đến đường cùng, thì cũng không cần phải cá chết lưới rách, kết quả cuối lại tự ép bản thân vào chỗ chết.
Nhưng sự thật đã chứng minh, con đường thỏa hiệp này là không thể đi đến đâu.
Diệp Thu Đồng định lấy điện thoại di động muốn xem giờ này là mấy giờ, nhưng mò xuống túi lại không thấy đâu mới chợt nhớ lại là nàng đã xuyên qua, nàng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay ánh trăng rất tròn, chiếu sáng khắp thế gian bao la rộng lớn, đáng tiếc nàng không có bản lĩnh xem sắc trời có thể đoán được thời gian.
Có điều dựa vào trực giác của phụ nữ, Diệp Thu Đồng cảm thấy tên khốn kiếp đó cũng sắp đến rồi.
Dù sao cũng không thể trốn được, Diệp Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã có tính toán, ánh mắt ở nhà bếp dạo qua một vòng, cuối cùng nàng cũng tìm được món đồ vừa ý.
Diệp Thu Đồng bước đi đến góc bếp, trên mặt đất có một cái chậu sắt bị vỡ, nhặt nó lên đem soi dưới ánh trăng thì thấy bên trong có một ít than củi, chắc đây là một cái chậu dùng để đốt than sưởi ấm vào mùa đông, sau khi Diệp lão cha nằm liệt trên giường, trong nhà mất đi nguồn thu nhập, nguyên chủ cũng chỉ là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm nên rất hoang mang lo sợ, nàng đem đồ vật có giá trị trong nhà có thể bán được tiền đều bán hết, cái chậu sắt hỏng này còn giữ tám phần là bởi vì không bán được.
Diệp Thu Đồng xách theo cái chậu, thuận tay túm cái chày cán bột ở trên bệ bếp, hùng hổ đi ra ngoài mở cửa cổng.
Hiện tại là lúc mọi người đã đi ngủ, những hộ nông dân vì để tiết kiệm đèn dầu và nến, nên đa phần đều đi ngủ sớm, hầu như không nghe thấy tiếng người.
Diệp Thu Đồng đứng dựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn bóng người núp núp ló ló như bóng ma ở vách tường nhà phía xa, hắn vừa trốn vừa đi trông có chút buồn cười, giống như một con chuột bị mù.
Tên vô lại này tên là Diệp Đường Lợi, bởi vì có khuôn mặt đen, cằm lại dài, ngày thường làm không ít chuyện thất đức, người trong thôn trước mặt hay sau lưng đều gọi hắn là Diệp Trường Lừa.
Diệp Trường Lừa không ngờ hôm nay trăng lại tròn và sáng như vậy, rõ ràng bốn năm ngày trước đều u ám, ban đêm còn không thể nhìn thấy năm ngón tay, cố tình như vậy lại không đến, gã nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn dịu dàng của tiểu quả phụ, còn xinh đẹp hơn hoa kia, trong lòng liền ngứa ngáy.
Đã tiếp tế nàng ta mấy tháng, cho dù là một con chó cái, thì cũng đã trưởng thành rồi, đã đến lúc thu hồi lại tiền vốn.
Diệp Trường Lừa cách nhà Diệp Thu Đồng còn có vài chục trượng, liền nhìn thấy Thu Đồng đang mở rộng cửa cổng, đứng chắp tay sau lưng vô cùng thoải mái, bộ dáng trông như đang đợi gã, trong lòng lập tức ngứa ngáy, bước chân càng nhanh hơn.
Trên mặt gã nở nụ cười dâm tà, nhìn tiểu quả phụ này ngày thường luôn làm bộ dáng trong sáng ngây thơ, không ngờ sau lưng vậy mà lại gấp gáp thành như vậy, sớm biết như thế ông đây đã không phải đợi lâu như vậy rồi.
Diệp Thu Đồng nhìn Diệp Trường Lừa chớp chớp mắt nở nụ cười gian manh, không đợi người ta đến gần, nàng đã từ sau lưng xảo diệu biến ra một cái chày cán bột cùng một cái chậu sắt, bất ngờ gõ một tiếng "Keng", khiến Diệp Trường Lừa hốt hoảng.
Diệp Thu Đồng nhiệt tình bắt đầu lớn tiếng chào hỏi: “Trường Lừa con, cháu trai yêu quý hàng tháng của ta ơi, hơn nửa đêm ngươi còn không ngủ, là tính đi đâu vậy? Bây giờ mới là tháng ba, quả đào mới nở hoa, dưa hấu mới kết quả, dù ngươi có muốn trộm dưa trộm đào, cũng không phải là thời điểm thích hợp nha.”
Diệp Trường Lừa vội vã chạy tới chỗ Diệp Thu Đồng, đưa tay lên định che miệng nàng lại, có điều Diệp Thu Đồng đã có chuẩn bị trước, tay mắt lanh lẹ, lấy chày cán bột mạnh mẽ đánh tới, nện gã ta sang một bên.
“Yô, còn xách theo một miếng thịt heo nữa, thì ra là ngươi tới để hiếu kính tổ mẫu ta đây, bà nội ta đây thật sự đã trách oan cho ngươi rồi.”
Giọng nói của Diệp Thu Đồng vừa to lại vừa rõ ràng, giọng điệu chua ngoa, trong đêm nghe có vẻ đặc biệt lảnh lót, chói tai.
Diệp Trường Lừa cảm thấy bả vai đau dữ dội, cánh tay dường như bị đánh gãy, gã đau đến nhe răng trợn mắt, một bên xoa cánh tay, một bên thấp giọng chửi rủa: “Con đàn bà thúi, ngươi phát điên cái gì, lớn tiếng như vậy làm chi hả?”
Diệp Thu Đồng cảm thấy buồn cười, dơ lên cái chậu sắt vỡ liên tục gõ "Keng keng keng", làm cho não người ta chấn động: “Ngươi nói gì, nói to lên, lỗ tai bà đây nghe không được rõ.”
Diệp Trường Lừa vội vàng chộp lấy cái chậu, Diệp Thu Đồng nhanh nhẹn né tránh: “Ngươi lấy cái chậu ta còn có miệng, ta còn có thể hô. Cháu trai lớn của ta làm việc tốt nhưng không muốn lưu danh, nhưng bà không thể để ngươi không lưu danh được, lỡ ngày mai ta treo cổ chết tại nhà, thì cũng phải để cho người khác biết ta vì sao lại treo cổ, đều là do cháu trai bất hiếu ngươi gây ra!”
Diệp Trường Lừa tức muốn hộc máu, rống to: “Ngươi không biết xấu hổ sao?”
Diệp Thu Đồng không một chút do dự: “Đúng vậy, giữa không biết xấu hổ và không thể sống, ta lựa chọn không biết xấu hổ, còn mạng là tốt rồi! Ngươi thật là buồn cười, tự mình làm những chuyện không biết xấu hổ, còn đi hỏi người khác có biết xấu hổ hay không!”
Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mẹ nàng lại thích gõ chậu chửi bới ở trong thôn, hóa ra cảm giác la lối khóc lóc om sòm con mẹ nó sảng khoái như vậy, còn cảm giác không biết xấu hổ lại vô cùng nhẹ nhàng vui sướng.
Nhà của người trong thôn đều cách không xa, kế bên đối diện tất cả đều có nhiều nhà, động tĩnh ở nơi này ban đêm lại đặc biệt khá ồn ào, chó ở mấy nhà gần đó cũng bắt đầu tham gia náo nhiệt mà sủa dữ dội.
Diệp Trường Lừa cảm thấy có chút không ổn, xoay người muốn chạy, Thu Đồng liền nắm chặt tay áo của gã: “Cháu trai yêu quý, miếng thịt heo này ngươi đã đem đến, vậy mà ngươi lại còn mang đi. Ngươi mà mang đi thì ta sẽ gõ, ta liền hô lên, ngươi là đồ nghiệt chủng bất hiếu!”
Cửa của mấy ngôi nhà bên cạnh đã có chút động tĩnh, chắc có người tò mò muốn mở cửa ra xem.
Diệp Trường Lừa không còn cách nào khác, đành phải bỏ của chạy lấy người, bỏ lại miếng thịt mà chạy.
Diệp Thu Đồng nhặt miếng thịt trên mặt đất lên thử ước lượng, nó nặng khoảng hai ba cân, nghĩ đến giá cả của Nhị sư huynh (Trư Bát Giới trong Tây Du Ký) trước khi bị làm thịt, nàng rất có cảm xúc, xem ra Diệp Trường Lừa vì tán gái cũng chịu bỏ ra không ít tiền vốn.
Ngôi nhà đối diện "ken két.." một tiếng, cánh cửa mở ra một cái khe, vợ của Diệp Đại Mãn duỗi đầu nhìn một cái, thấy chỉ có Diệp Thu Đồng đang đứng một mình ở cửa, bà ta vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười mà lên tiếng chào, nhưng trong lời nói lại nghe ra có sự châm chọc: “Cửu thẩm nó còn chưa nghỉ à? Tại sao lại chỉ có một mình thẩm vậy, vừa rồi còn nghe thấy có ai đó nữa mà?”
Sau đó ánh mắt của bà ta rơi vào miếng thịt heo trong tay Diệp Thu Đồng, bà ta nhìn thấy mà phát thèm, tham lam rít lên: “Là một miếng thịt ngon.”
Do trời tối, Diệp Thu Đồng không thấy rõ người này là ai, liền đem miếng thịt ở trên tay ném nhẹ một chút, không chút ngại ngùng, mỉm cười đáp lại một câu: “Còn không phải sao, thịt quả thật không tệ. Trường Lừa đúng là một đứa bé hiếu thuận, đưa xong thì hắn liền đi trở về.