Bộ tứ sau bị Chu Y ngự tỷ phê bình một chút thì cũng được thả đi, Hỏa Quýt nhanh chân chạy hút xuống nhà ăn, ba người kia thì mặt không còn sức sống cũng lết đi theo xuống.
"Ài, ta như nào lại quên mất việc này đâu? bây giờ làm sao đây?" Vương Đông thở dài ngao ngán, bất lực nhìn qua phía cả ba.
"Nhìn ta làm gì? ta cũng như ngươi a, chết thật chứ, ta như thế nào lại quên đâu!!!" Hoắc Vũ Hạo gào thét trong bất lực, trong sự vô tri của bảnLlân.
Còn Tiêu Tiêu thì với gương mặt chấp nhận số phận, riêng Hỏa Quýt thì vẫn còn vui vui vẻ vẻ ăn cơm trưa, hôm nay cô thấy có bán thịt Hồn thú trăm năm, nghe đồn là ăn ngon lắm, bồi bổ sức khỏe với trao dồi thêm hồn lực không ít, nhưng là, cô không thể ăn, dù cô là hồn thú ăn thịt, nhưng giờ cô tập ăn chay cho hợp nhu cầu giảm cân.
"Quýt tỷ, ngươi không lo lắng sao? ngươi đến giờ vẫn chưa có tổ đội đâu!" Tiêu Tiêu nhìn Hỏa Quýt vui vẻ ăn cơm thì tò mò hỏi.
Hỏa Quýt nghe vậy ngóc đầu lên nhìn Tiêu Tiêu cả đám, sau đó nuốt xuống cơm trưa, cười kiêu ngạo trả lời: “Bản Vương có gì để lo lắng? Bản Vương một tá tam đều dư sức đâu, không lo không lo ha ha ha!”
Cả ba câm nín nhìn Hỏa Quýt kiêu ngạo: "..." Hảo đi, ngươi thấy vui là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play