Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên thở dài, đi đến phòng họp.

Toàn bộ các phóng viên phỏng vấn đều không hăng hái lắm, ông thoáng qua các phóng viên đang nói chuyện cùng bọn Đàm Lập Quốc, cười nói:

- Cái này... Tôi có chút việc đi trước, thư kí Đàm, ông chủ trì đi.

Đàm Lập Quốc kinh ngạc, loại cơ hội lộ diện tốt như vậy... Cứ như vậy tùy ý nhường cho ông ta rồi?

Cái này không hợp logic nha!

Điều này làm cho Đàm Lập Quốc hiếu kỳ, trong lúc đang phỏng vấn về việc rèn luyện chống lại bệnh tật, ông ta vẫn phải có một đôi mắt nhìn rõ sự đời!

Viện trưởng Tần hôm nay thế nào? Ngày thường không phải cũng ông giằng co à?

Hôm nay lại nhường cơ hội lên ti vi cho ông ta.

Chẳng lẽ... Trong này có bẫy?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đàm Lập Quốc có chút sợ, không được, sau khi trở về phải suy nghĩ thật kĩ, không thể trúng gian kế của lão hồ ly này!

Đàm Lập Quốc không thể không thận trọng, bởi vì... Ông ta ăn không ít thua thiệt với Tân Hiếu Uyên.

Vẫn là... Phải chú ý!

Thật tình ông ta không biết, sau khi lão Tần đi ra, vẻ mặt xúc động, xuyên thấu qua cửa kính nhìn vài cao ốc hùng vĩ của Tỉnh Nhị Viện, không nhịn được bùi ngủi mãi thôi...

Giang sơn mình cực khổ xây đắp nên, giờ muốn chắp tay nhường cho người khác sao?

Lão Tần nghĩ đến áo khoác trên người Trần Thương, không nhịn được thở dài...

Aizz.....

....

....

Sau khi trở lại phòng làm việc, một đám người nhìn chằm chằm Trần Thương, nhao nhao kêu gào muốn ăn sạch cướp sạch, không giữ lại cho Trần Thương một cọng lông.

Mà Tần Duyệt thì hai mắt trừng trừng, liếc Trần Thương, ý vị thâm trường: Anh cẩn thận một chút nha, vấn đề ai quản lí tiền còn chưa thảo luận rõ ràng đâu!

Trần Thương bị cái nhìn này quét qua, nháy mắt thanh tỉnh!

Chỉ là Trần Thương nghĩ lại, anh ta mà là loại người sợ vợ kia à?

Dĩ nhiên không phải!

Loại trường hợp náo nhiệt thế này, không bàn tán thì cũng là hoan nghênh đồng nghiệp mới tới, tốt nhất vẫn là chúc mừng, hắn là nên chúc mừng một phen, Trâng Thương lập tức vỗ đùi, hẹn ăn một bữa cơm.

Quyết định như vậy xong, bầu không khí trong phòng làm việc lập tức đi lên.

Phòng làm việc lúc này đều là người trẻ tuổi, Trần Bỉnh Sinh cùng mấy người khác đều đi phẫu thuật, người trẻ tuổi đều thích náo nhiệt.

Vương Khải An nhìn nơi này, bỗng nhiên hâm mộ cười cười, anh ta là loại người này không giỏi giao tiếp, bằng không cũng không đến mức ra khỏi Đông Đại Nhị viện là không lăn lộn nối.

Mà khoa cấp cứu này, bầu không khí rất không tệ.

Tân Duyệt cũng là nói đùa thôi, mời một bữa cơm cũng xài không hết bao nhiêu tiền

Nhưng nhìn Trần Thương mặt mày hớn hở liền khó chịu!

Không được, không được!

Tìm một cơ hội và lý do, không có lý do cũng phải bịa ra một cái lý do, làm sao cũng phải dạy dỗ anh ta một chút.

Sau khi hạ quyết tâm, tâm tư Tăn Duyệt bắt đầu chuyển động.

Lúc này, La Châu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trần Thương:

- Thương nhi trâu bò quá nha, hai bài luận văn này đều là cậu phát biểu, quá lợi hại

Trần Thương lúng túng cười một tiếng:

- Vận khí tốt, vận khí tốt, đây là bằng hữu giúp tôi liên hệ, băng không, chỗ nào dễ dàng như vậy.

Trần Thương sau khi nói xong, lập tức cười nói:

- Gần đây tôi bận nhiều việc, không quan tâm được việc thi đấu vòng hai, nhưng mà vượt qua là tốt. La Châu gật đầu cười:

- Ân, cũng rất khá, hơn nữa bệnh viện cho nhóm người chúng tôi đãi ngộ rất tốt. Tuy nói là làm cùng một việc hưởng lương ngang nhau ba năm sau lại gia tăng công quỹ nhưng mà kì thật cũng không khác nhau lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play