Chương - Hắn Trọng Sinh

Edit - Syeol

[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kích hoạt nhiệm vụ mới, thỉnh ký chủ lập tức hoàn thành nhiệm vụ!]

Đang mơ mơ màng màng ngủ, Tô Nguyễn Nguyễn mơ thấy mình có được các loại dị năng ngưu bức, đang đạt đến đỉnh cao nhân sinh*(đời người) lại bị hệ thống đánh thức.

"Lại làm sao vậy?" Mỗi ngày đều bắt cô làm nhiệm vụ, mở ra rương dị năng thì đều là kỹ năng vô dụng. Tô Nguyễn Nguyễn đối với nhiệm vụ của hệ thống tỏ vẻ một chút cũng không có hứng thú. Hơn nữa cô còn lén lút đặt cho hệ thống một cái tên... 'Hệ thống phế vật nhất lịch sử!'

[Chúc mừng kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến cấp S, giúp đỡ vai chính đạt được dị năng.]

[Khen thưởng: Hai rương dị năng, bốn viên tinh hạch cấp bốn, không gian mở rộng gấp đôi, bốn mảnh đất đen, hạt giống rau quả tinh phẩm: 100 viên, phân hóa học tinh phẩm: 1 cân.]

Đùa giỡn cái gì vậy? Tô Nguyễn Nguyễn từ trên giường nhảy dựng lên, "Đạt được dị năng? Tại sao cậu ta có mà ta không có?"

[Bởi vì cậu ta là nhân vật chính, ký chủ có gặp qua nhân vật phụ trợ nào được nhận Buff chưa?] Hệ thống tỏ vẻ nó muốn ngả bài*(làm rõ), không giả vờ nữa. Dù sao đã tìm được nhân vật chính, bây giờ có thể mặc kệ rồi.

[Thỉnh ký chủ lập tức hoàn thành nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ bị tiêu diệt!]

Tốt lắm! Bây giờ cô không chỉ là người công cụ, còn là người cho ấm áp kiêm luôn chức bảo mẫu.

Khi Lưu Tử Thần tỉnh lại biểu tình có chút hoảng hốt, gương mặt non nớt có chút tái nhợt, nhưng lại khó giấu một tia vương giả trên cao, lộ ra một cổ khí tức phi phàm.

"Ta thật sự đã trọng sinh? Hay đây chỉ là ảo giác?"

Lưu Tử Thần thở dài một tiếng, vừa rồi hắn cũng đã xác nhận vài lần, nhưng vẫn không thể tin.

Lúc này cẩn thận cảm nhận một chút, phát hiện không thể vận chuyển dị năng trong cơ thể, dị năng vốn có trong cơ thể đều đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một tia khí tức hộ thể.*(bảo vệ)

'Xem ra ta thật sự đã trọng sinh trở lại, cư nhiên lại về đến nơi này, hơn nữa còn là năm 12 tuổi.'

Nguyên bản Lưu Tử Thần chỉ là một người bình thường, nhưng cơ duyên xảo hợp, cậu có được song hệ dị năng Lôi hệ và Thủy hệ, từng bước một thăng cấp. Cuối cùng trở thành cường giả song hệ dị năng trong mạt thế.

Có thể nói Lưu Tử Thần từng có khả năng vượt qua tất cả các đối thủ trên thế giới. Cậu có song hệ dị năng, luôn sừng sững đứng trên các dị năng giả trong mạt thế. Đáng tiếc, cậu bị nhóm lãnh đạo của các căn cứ cấp cao hợp lực đánh lén bất ngờ.

"Ha hả, Chu tiến sĩ? Các người vì căn cứ của ta, vì tinh hạch của ta, không tiếc mời tới lãnh đạo của ba căn cứ lớn cùng virus sinh hóa mới nhất tới đánh lén ta. Đáng tiếc, mệnh ta sẽ không bị chặt đứt như vậy, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại." Khóe miệng Lưu Tử Thần lộ ra nụ cười lạnh, trong mắt ngưng tụ ra một tia hàn ý.

Kiếp trước tuy lực chiến của hắn kinh thiên*, năng lượng dị năng mênh mông có thể áp đảo được hết thảy, được tôn sùng là đệ nhất đại dị năng giả trong mạt thế. Nhưng rốt cuộc thì khả năng phòng thủ của hắn quá thấp, không tránh được kiếp nạn. Toàn thành phố P cũng vì vậy mà ngập trong biển máu.

*(Kinh: sợ hãi, Thiên: trời. Làm những việc lớn lao đến nỗi long trời tức kinh thiên lỡ đất tức động địa.)

Nhưng một đời này sẽ khác, hắn đã trọng sinh, lại lần nữa trở về nơi này.

"Hiện tại nếu ta thức tỉnh dị năng trong cơ thể trước, bắt đầu tu luyện, nhân tiện thu về tinh hạch cực phẩm từ các nơi trong mạt thế này vào tay. Như vậy cho dù là lãnh đạo của ba căn cứ lớn cũng sẽ bị ta giẫm đạp dưới chân."

"Ha hả, ta thực chờ mong được gặp lại các người thêm lần nữa. Chu tiến sĩ, ta thật sự muốn nhìn một chút, khi giới thiệu ra mắt nhóm lãnh đạo của ba căn cứ lớn, các người có tư cách nào để tranh cùng ta? Khi ta giành trước một bước thu về mấy viên tinh hạch kia, ta thực chờ mong nhìn thấy biểu tình xuất sắc trên mặt các người!" Khóe miệng Lưu Tử Thần lại lần nữa xẹt qua một tia cười lạnh.

'Cốc cốc cốc......' Tiếng đập cửa vang lên, cảm xúc Lưu Tử Thần có chút kích động, nếu thế giới này người hắn để ý nhất là ai. Không thể nghi ngờ chính là Tô Nguyễn Nguyễn đã cứu hắn hơn nữa còn thu nhận hắn, nuôi dưỡng hắn lớn lên.

Nếu không, cũng không có khả năng bởi vì Tô Nguyễn Nguyễn chết đi mà hắn sinh ra tâm ma, cảm thấy đó là lỗi của mình, suốt đời sống trong áy náy.

Ngày đó là ngày giỗ của Tô Nguyễn Nguyễn, rượu hắn uống vào là do bọn họ đã chuẩn bị trước, trong rượu trộn lẫn với loại virus mới nhất. Cuối cùng bị lãnh đạo của ba căn cứ lớn đánh lén, chết ở trước mộ Tô Nguyễn Nguyễn.

Từ khi sinh ra, Lưu Tử Thần chưa từng thấy qua cha mình, hắn được mẹ một tay nuôi lớn đến năm mười tuổi.

Thẳng đến khi gặp được Tô Nguyễn Nguyễn, khiến hắn cảm thấy rằng ngoài mẹ mình ra, trên đời này còn có người có thể yêu anh vô điều kiện hơn chính bản thân mình.

Đặc biệt là ở kiếp trước, khi hắn đã trở thành một phế nhân, ngay cả người mẹ thân sinh cũng từ bỏ hắn, Tô Nguyễn Nguyễn lại chưa từng vứt bỏ hắn.

Vì để trị liệu cho hắn, mỗi ngày cô đều đi ra ngoài làm nhiệm vụ, kiếm tinh hạch.

Lưu Tử Thần còn nhớ rõ căn nhà nhỏ tồi tàn cạnh bãi rác, đó là một nơi hôi hám lại đổ nát nhưng đầy ấm áp. Sau khi hắn bị tàn phế, Tô Nguyễn Nguyễn đã từng trẻ trung xinh đẹp chỉ sau vài năm mái tóc cũng bắt đầu lấm tấm hoa râm.

Vong eo từng thẳng tắp trở nên khom lưng, cô mặc một chiếc áo choàng rách nát màu xanh đen nhặt được đâu đó. Mỗi ngày đều kéo theo một túi lớn lương thực, có khoai tây người khác không cần, còn có một ít lá cải hư thối.

Khuôn mặt phong trần mệt mỏi luôn mỉm cười với Lưu Tử Thần đang co ro trong góc.

Cho đến đêm giao thừa năm đó, khi dị năng giả hệ Hỏa phóng thích cầu lửa như pháo hoa trước mạt thế nổ tung giữa bầu trời đầy tuyết trắng. Lưu Tử Thần đợi rồi lại đợi.

Đợi đến hai giờ sáng cũng không nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn trở về. Vào lúc ba giờ sáng, một cỗ thi thể lạnh băng được nâng trở về, trong tay Tô Nguyễn Nguyễn gắt gao ôm chặt một thứ.

Nhưng mặc kệ dùng lực như thế nào cũng không thể lấy ra được. Đó là mấy cái sủi cảo bị vỡ nát, đã đông cứng lại.

Ngày đó trước khi đi ra ngoài, Tô Nguyễn Nguyễn đã nói với hắn.

"Hôm nay là Tết Nguyên Đán, chị sẽ mang về sủi cảo mà người phương Bắc bọn em thích ăn nhất."

Một khắc kia, Lưu Tử Thần hoàn toàn bị đánh bại. Một khắc kia, nước mắt Lưu Tử Thần trào ra.

Hắn hận, hận thế giới này vì sao lại tàn khốc mà lại bất công như vậy.

Hắn hận, hận thế giới này vì sao lại lạnh lùng vô tình như vậy.

Cũng chính vào ngày đó, trái tim của Lưu Tử Thần đã chết. Đây cũng là lý do ở mạt thế, Lưu Tử Thần tàn nhẫn tới cực hạn, cơ hồ đều bị mọi người gọi là ác ma.

Hắn chưa bao giờ nhân từ nương tay với bất luận kẻ nào, trở thành một đại dị năng giả lạnh lùng vô tình.

Cảnh tượng Tô Nguyễn Nguyễn sau khi chết, trong tay vẫn còn nắm chặt sủi cảo kia đã trở thành ác mộng mà Lưu Tử Thần vĩnh viễn không thể vứt đi được.

"Tử Thần, chị vào được không?!"

Cửa bị người từ bên ngoài mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi vào, tuổi không lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tinh xảo lại vừa đáng yêu.

Vóc dáng cô không phải rất cao, nhưng lại có một đôi chân thon thả trắng nõn, cô mặc một chiếc quần short ngắn cũng một chiếc áo thun đơn giản, làm nổi bật hình dáng của cô một cách sống động.

"Chị ơi!" Lưu Tử Thần dùng đôi mắt đen láy ướt đẫm nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, nghèn nghẹn nói, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Sau đó chạy vọt qua, ôm lấy Tô Nguyễn Nguyễn, tuy hắn mới mười hai, nhưng đã cao đến 1m6, mà dáng người Tô Nguyễn Nguyễn cũng mới 1m6.

Tô Nguyễn Nguyễn bị hành động này của Lưu Tử Thần làm cho có chút khó xử, ho khan một tiếng, Lưu Tử Thần mới chịu buông tay.

"Em sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng hay không?" Tô Nguyễn Nguyễn nhận thấy được cảm xúc Lưu Tử Thần có chút kích động.

Còn tưởng rằng vừa rồi Lưu Tử Thần mơ thấy ác mộng.

"Không, em rất tốt, chị không cần lo lắng đâu." Lưu Tử Thần cố nén nước mắt nói.

Có lẽ đối với Tô Nguyễn Nguyễn mà nói, chỉ là mấy tiếng đồng hồ không gặp mặt, nhưng đối với hắn mà nói, đã 20 năm rồi hắn mới gặp lại chị gái mình.

"Đây, ăn cái này đi! Đây là thứ tốt đó." Tô Nguyễn Nguyễn đưa ra hai hạt châu tròn to như trứng cút, lại còn sáng lấp lánh. Đây là của hệ thống đưa cho cô để đưa cho Lưu Tử Thần.

Hệ thống nói ăn nó có thể điều tiết thân thể, càng nhanh chóng kích phát dị năng.

Nằm trở lại chiếc giường mềm mại, ấm áp, Lưu Tử Thần vẫn còn có chút hoảng hốt.

"Chị ơi, chị có thể nói cho em nghe những chuyện trước đây của chị được không?" Lưu Tử Thần cảm thấy rất tò mò, từ nhỏ đến lớn, Tô Nguyễn Nguyễn cơ hồ rất ít nhắc tới chuyện của mình, thậm chí còn tránh nói về chúng.

Kiếp trước Lưu Tử Thần không hiểu, nhưng khi trải qua 20 năm thăng cấp rèn luyện, Lưu Tử Thần cảm thấy có lẽ sự tình khẳng định không đơn giản như vậy.

"Chuyện của chị không có gì vui để nói," Tô Nguyễn Nguyễn giúp hắn kéo kéo góc chăn, "Em nhanh ngủ đi, chị đi sang cách vách xem mẹ của em một chút."

Hai người ăn cùng một loại thuốc, Lưu Tử Thần bên kia đã bắt đầu hạ sốt, dị năng trong cơ thể cũng bắt đầu ngưng tụ lại. Mà Lưu Phương bên này có thể nguyên nhân do tuổi khá lớn, trong cơ thể vẫn còn hỗn loạn, sốt cao không lùi.

Tô Nguyễn Nguyễn cũng có chút lo lắng: "Chị ấy sẽ không phải là biến dị thất bại, sắp trở thành tang thi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play