Cơm nước xong, Tô Nguyễn Nguyễn dẫn hai người bọn họ đến phòng ngủ dành cho khách ở cách vách, mỗi người một phòng, phòng nhỏ hơn chút dành cho Lưu Tử Thần.
Lưu Tử Thần sau khi tắm rửa xong, một đôi mắt to tròn đen nhánh trong trẻo, gương mặt trái xoan thanh tú, cái mũi cao cao, khóe môi hơi nhếch lên, gương mặt sạch sẽ đúng chất một bé shota* đáng yêu.*(Thuật ngữ này được sử dụng để chỉ các cậu bé và các nhân vật đáng yêu kiểu lolita trong các bộ anime và manga.)
Lưu Phương tắm rửa xong đổi một thân áo ngủ, tuy năm nay đã gần 40, nhưng dáng người duyên dáng, vẫn giữ được nét quyến rũ, khuôn mặt dù không trang điểm nhưng cũng khó che giấu được vẻ đẹp của cô.
Tô Nguyễn Nguyễn không thể hiểu được, một người phụ nữ như vậy tại sao lại một mình mang theo đứa nhỏ, mà đứa nhỏ còn theo họ cô(LP), vừa nhìn thấy đã biết là người có chuyện xưa, nhưng, Lưu Phương không nói, tất nhiên cô cũng không muốn hỏi nhiều.
"Em đúng là mèo con thèm ăn a!" Tô Nguyễn Nguyễn duỗi tay véo nhẹ mũi Lưu Tử Thần: "Bữa tối vẫn chưa ăn no à?"
"Không phải đâu chị," Lưu Tử Thần sờ sờ bụng, "Hôm nay là lần đầu tiên em ăn no nhất trong suốt 10 ngày qua đó."
"Vậy sao em còn muốn ăn khoai nướng?" Tô Nguyễn Nguyễn hỏi.
"Bởi vì thứ đó là thứ do em và chị cùng nhau đào nha!"
Lưu Tử Thần dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, tiếp tục nói: "Em cũng muốn cho mẹ em nếm thử thành quả lao động của em cùng chị đó."
Nghe được lời này, hốc mắt Lưu Phương nháy mắt đã ươn ướt, không uổng công một mình cô cực cực khổ khổ nuôi lớn cậu. Trong thế giới mạt thế này, có một nơi để ở, có thể ăn no, còn có đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy ở bên cạnh, Lưu Phương cảm thấy quá đủ.
Tô Nguyễn Nguyễn đem khoai lang đỏ từ dưới than củi cào ra ngoài, vỗ nhẹ lớp tro bám phía trên rồi đưa cho mẹ con hai người mỗi người một củ, "Mọi người cùng ăn đi, ăn xong ngủ sớm một chút."
Một tiếng 'rào rạt' vang lên, mưa to tầm tã, cơn mưa lần này so với lớn trước rõ ràng còn lớn hơn.
"Mẹ ơi, trời mưa!" Lưu Tử Thần cũng không thèm quan tâm khoai lang đỏ nữa, nhào vào trong lòng ngực Lưu Phương run lên bần bật.
"Có chuyện gì vậy?" Chẳng lẽ trong này còn có chuyện xưa?
"Tử Thần đừng sợ." Lưu Phương vừa vỗ lưng Lưu Tử Thần nhỏ giọng dỗ dành, lại vừa giải thích với Tô Nguyễn Nguyễn.
"Là do cơn mưa lần trước, lúc đó hai người chúng ta ở trong nhà nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều người giống như phát điên công kích người khác. Phỏng chừng đứa nhỏ này bị ám ảnh từ lúc đó."
Nghe cô nói như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn chợt nhớ tới cảnh tượng trong buổi phát sóng trực tiếp, vào ngày đầu tiên tang thi bùng phát, một con tang thi gặm cắn cả phóng viên.
Lúc ấy một người trưởng thành như cô cũng bị dọa sợ tới mức nghẹt thở, càng đừng nói đến tiểu đậu đinh chưa đến 13 tuổi này.
"Vậy chị ở lại với em ấy đi, em đi ra ngoài nhìn một chút!"
Tường vây ngoài sân nhà Tô Nguyễn Nguyễn quá cao, cơn mưa rơi xuống quá lớn, nếu cống thoát nước bị tắc nghẽn, không quá nửa giờ, cả căn nhà sẽ bị ngập.
Lưu Phương nhẹ nhàng vỗ về Lưu Tử Thần dần dần bình tĩnh trở lại, thấy Tô Nguyễn Nguyễn muốn đi ra ngoài, lập tức nói: "Nguyễn Nguyễn, em cẩn thận một chút, muốn giúp cái gì cứ nói một tiếng! Chúng ta ở cửa chờ em."
Vốn dĩ Lưu Phương muốn đi cùng cô, nhưng ngoài trời vừa tối lại vừa mưa lớn, Lưu Phương thật sự không yên tâm để Lưu Tử Thần lại một mình.
Càng sợ cậu bé đột nhiên khóc nháo, thu hút tang thi tới, tuy Tô Nguyễn Nguyễn nói nơi này chỉ có một con tang thi, còn đang kiếm ăn ở bên ngoài, nhưng ai biết nó có đột nhiên trở về hay không?
Lại nói, chẳng sợ chỉ có một con tang thi, nhưng hai người phụ nữ các cô cộng thêm một đứa nhỏ phỏng chừng cũng đánh không lại. Vạn nhất bị cào trúng khiến bản thân biến thành tang thi, lúc đó còn nguy hơn.
Cho nên tốt nhất là cẩn thận trong mọi việc.
Tô Nguyễn Nguyễn đổi sang một đôi giày đi mưa, cầm ô đi đến sân, cô thấy nước đã bắt đầu tích tụ trên mặt đất, nước phản chiếu ánh sáng, khó nhìn thấy màu sắc của nước mưa.
Nhìn theo hướng nước chảy, cô phát hiện trên miệng cống thoát nước bị một đống rác che lấp, có một đống lá cây nhỏ bị gió thổi tới, còn có mấy cái túi đựng rác trong đó.
Tô Nguyễn Nguyễn đem đống rác lấy ra, nước đọng nhanh chóng trôi xuống cống thoát nước, sau khi dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi cô nhét vào túi đựng rác ném sang một bên.
Hai tay cánh tay đột nhiên cảm thấy ngưa ngứa, giống như có rất nhiều côn trùng đang bò ở trên, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn kỹ mới thấy. Má ơi, thật sự có rất nhiều giun chỉ màu đỏ bò trên tay cô.
Da đầu Tô Nguyễn Nguyễn tê dại, lông tơ đều dựng đứng, cô nghĩ chúng nó chắc hẳn xuất hiện từ trong nước. Cũng may, cô có kỹ năng miễn dịch của hệ thống, bằng không nhiều giun chỉ đỏ như vậy, cũng không biết có virus bên trong hay không.
"Chị Lưu, chị Lưu mau mở cửa giúp em." Tô Nguyễn Nguyễn giơ hai tay ra, không dám mở cửa, sợ giun chỉ đỏ trên tay dính lên đó.
Lưu Phương trông chừng trước cửa, vừa mở cửa ra liền thấy trên hai cánh tay Tô Nguyễn Nguyễn đang giơ lên bị che kín một tầng màu đỏ, mà lớp màu đỏ kia còn đang nhúc nhích. (Huệ... huệ... >.< edit tới đoạn này mà thấy buồn nôn online)
"Nguyễn Nguyễn, em, em sao lại......" Lưu Phương sợ tới mức nói không ra lời, theo bản năng duỗi tay đánh lên.
Lưu Tử Thần nhìn thấy mẹ cậu như thế, cũng học theo Lưu Phương, cùng nhau đánh tới.
"Đừng đừng đừng!" Tô Nguyễn Nguyễn vội vàng ngăn cản động tác trên tay hai người: "Đừng đánh giun trên tay em, Chị Lưu, chị lấy giúp em chút nước ra đây, em ở ngoài này rửa sạch sẽ rồi vào. Hai người cũng đem tay rửa sạch đi."
Cuối cùng, Tô Nguyễn Nguyễn lại nói thêm một câu: "Cũng không biết đám giun đỏ này có virus hay không."
Một câu này dọa cho hai người sợ tới mức vội vàng xách xô nước đến đây, chà lau hai tay giúp Tô Nguyễn Nguyễn.
Thẳng đến khi trên tay Tô Nguyễn Nguyễn không còn một con giun chỉ đỏ nào nữa, lúc này hai người mới yên lòng. Từ đều đến cuối, cũng chưa từng nghĩ tự rửa tay cho chính mình.
Tô Nguyễn Nguyễn có chút cảm động, từ nhỏ đến lớn tựa hồ chưa từng có người nào quan tâm cô như vậy.
Trước kia lúc ở cô nhi viện, đối xử với cô tốt nhất chỉ có a di, khi tới giờ cơm cũng sẽ cho cô thêm một chút thịt.
"Hai người cũng mau rửa sạch tay mình đi!" Tô Nguyễn Nguyễn đổi giày, đi vào nhà xách xô nước ra.
"Hai người chúng ta rửa tay cũng không cần nhiều nước như vậy! Nguyễn Nguyễn, em lấy ca múc một chút nước là được, chúng ta chỉ cần rửa sơ qua." Lưu Phương thấy Tô Nguyễn Nguyễn xách ra cả một xô nước đầy liền cảm thấy xót. Cô đã nếm trải qua cảm giác hai ngày liền không uống được một giọt nước. Tất nhiên biết rõ nước uống trong thời đại mạt thế trân quý bao nhiêu.
"Không sao cả, chị Lưu, chúng ta không thiếu chút nước này." Tô Nguyễn Nguyễn là kiểu người, người khác đối tốt với cô ba phần, cô liền hồi đáp năm phần.
Lưu Phương luyến tiếc dùng nước rửa tay, miệng nói nước rất trân quý, nhưng vừa rồi vì để rửa tay cho cô, lại trực tiếp xách ra cả một thùng đến.
Trong lòng nháy mắt ấm áp, chóp mũi có chút lên men.
"Hai người mau vào nhà đi, đừng để bị ướt." Tô Nguyễn Nguyễn thấy hai người đã rửa tay sạch sẽ, nhanh chóng thúc giục.
Hai người vào nhà, dưới ánh đèn năng lượng mặt trời Tô Nguyễn Nguyễn liền nhìn thấy quần áo trên người cả hai đều mang theo những chấm màu đỏ.
"Đây là làm sao?" Tô Nguyễn Nguyễn chỉ vào quần áo hai người hỏi.
Mẹ con hai người nhìn nhau, cũng phát hiện quần áo trên người rậm rạp chấm đỏ. Mà quần áo trên người Tô Nguyễn Nguyễn lại thấm ướt màu đỏ tươi giống như máu.
Như nghĩ đến cái gì, Tô Nguyễn Nguyễn cầm ca nước đi ra bên ngoài hứng chút nước mưa, ba người lúc này mới phát hiện, mưa trên bầu trời vậy mà lại đỏ như máu.
Màu sắc nước mưa này vừa nhìn là biết có vấn đề, vì thế ba người cố nén đau lòng, cùng nhau tắm rửa một lần nữa, thay đổi một thân quần áo.
Chờ sau khi mẹ con hai người trở về phòng, Tô Nguyễn Nguyễn một mình nhìn nước trong nhà đã ít đi hơn một nửa, trong lòng phát sầu.
Mới một ngày a, theo tình hình này, nước trong nhà nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ thêm hai ngày, vậy hai ngày sau đó phải làm sao bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT