Một nhà Đại mỹ nhân theo ba đến nơi khác sinh sống, một năm này họ trải qua rất gian nan.
Nhưng so với những gì Ngây thơ O gặp phải, mọi người đều cảm thấy đã rất là may mắn rồi.
Đại mỹ nhân vẫn chưa phân hóa, cậu cũng không còn ôm gi vọng gì với chuyện này. Lúc trong nhà gặp nạn cậu cũng từng nghĩ đến Vai chính, nhưng đáng tiếc không thể liên lạc với anh. Bản thân Đại mỹ nhân cũng có tự tôn và kiêu ngạo, cậu có thể hiểu ở thời điểm mấu chốt này mọi người sẽ tránh cậu. Không liên hệ cũng tốt, đỡ phải thêm phiền phức.
Bởi vì chuyện của ba Việt, giấc mộng nhậm ngũ của Đại mỹ nhân cũng tiêu tan, sau này cậu cũng không còn cách nào đi theo con đường này nữa. Cậu cũng không muốn đi học xa nhà, như vậy không thể chăm sóc cha mẹ, vì vậy tìm một trường học ở gần.
Ba Việt trước đây phối hợp với Ngây thơ ba, hết thảy đều vững vàng, bây giờ bị điều đến địa phương nhỏ, phép vua thua lệ làng, huống chi ông là bị giáng chức. Công việc nhiều chỗ không thuận lợi, người khác xa lánh, ông cũng không thể phản kháng. Cứ chịu đựng như vậy một năm cuối cùng tức đến đổ bệnh, điều này lại khiến có người nhân cơ hội đem một chuyện nghiêm trọng đổ lên đầu ông.
Ba Việt không thể tiếp tục chịu đựng bị hắc nước bẩn, đành vác bản mặt già nua đi nhờ cậy bạn bè ngày trước. Nếu thật sự ông có làm chuyện đó thì có nhận cũng không sao, nhưng ông không cam tâm bị ép chết ở địa phương nhỏ như thế. Kết quả tin tức gửi ra ngoài đều không nhận được trả lời.
Nửa tháng sau, mọi người không thể nào đoán được, Vai chính tìm đến.
[38]
Đại mỹ nhân nhìn Vai chính cũng không còn quen thuộc nữa, Thừa Cẩn ca ca ăn nắng đen đi càng thêm cường tráng mạnh mẽ, càng có vị đàn ông. Anh trở thành người đàn ông khéo léo, không trẻ trâu phách lối như thời thành niên. Dáng vẻ khiêm tốn như bây giờ lại càng khiến Đại mỹ nhân động lòng.
Động lòng qua đi là tự ti, lúc trước gia cảnh ưu việt cậu cũng đã thấy không xứng với anh, bây giờ không có gì trong tay, cậu càng không dám có ý nghĩ quá phận.
Vai chính nhìn thấy Đại mỹ nhân, nhìn cậu hồi lâu, anh nhẹ giọng nói: “Em sao không ngoan ngoãn ăn cơm.” Như là trách cứ, lại như đau lòng. Tim Đại mỹ nhân chua xót, tránh né ánh mắt anh.
Vai chính trực tiếp đến tìm ba Việt, nói chuyện với ông hơn hai tiếng. Trong năm này, anh có thể nói là dùng vận tốc ánh sáng để thăng chức, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ đều là tư thế không thiết sống, anh nhận một thân thương tổn nhưng đã có thể chân chính tiến vào trung tâm quyền lực.
Vai chính: Chuyện giúp đỡ này với con không khó, nhưng con có điều kiện.
Ba Việt đoán được gì đó, trầm giọng: Cậu nói đi.
Vai chính: Gả A Càng cho con.
Đại mỹ nhân bưng nước muốn đi vào, nghe thấy vậy tay run một cái. Mà Vai chính sợ lý do của mình chưa đủ lại bổ sung: “Ngài cũng biết con ở vị trí này sẽ gặp phải cái gì, con không muốn bên cạnh bị nhét vào các loại Omega xa lạ, con cần một người làm lá chắn.
[39]
Ba Việt không nhắc chuyện này với Đại mỹ nhân, dù tình cảnh gian nan, ông cũng không cách nào thuyết phục bản thân dùng hạnh phúc của con để đánh đổi.
Vai chính nói sẽ đợi ở đây mấy ngày, mong ba Việt cân nhắc nhanh chóng.
Sau khi anh rời đi Đại mỹ nhân chủ động tìm ba Việt: Ba ba, con đồng ý kết hôn với Thừa Cẩn.
Cha Việt: A Càng, không cần như vậy. Ba đi đến bước này đều do tự bản thân lựa chọn, ba tự gánh chịu hậu quả. Con nên có cuộc đời riêng của mình.
Đại mỹ nhân cười với ba mình: Thật ra…Con cũng đâu có lựa chọn tốt hơn đúng không? Ít nhất ở cạnh anh ấy, sẽ không bị người khác bắt nạt.
Ba Việt trầm tư: Để ba nghĩ thêm đã.
Đại mỹ nhân cầm tay ba: Không cần nghĩ nữa, con tự nguyện, ba à.
Vai chính nằm trên giường khách sạn, ôm chặt gối nhỏ, nhớ A Càng. A Càng gầy đi, nhìn là biết đã chịu nhiều cực khổ, nhưng cậu vẫn đẹp như vậy, A Càng là đại mỹ nhân huhuhu.
Vai chính biết Đại mỹ nhân rất hiểu chuyện, nếu lấy trợ giúp ba Việt làm điều kiện cậu nhất định sẽ đồng ý. Nhưng lòng anh chua xót, anh biết A Càng không thích mình, lúc sinh nhật 18 tuổi, người đầu tiên A Càng chọn khiêu vũ cùng không phải anh. Vai chính lại nghĩ, mình ép buộc A Càng, mình không phải là người tốt. Nhưng anh cũng đã cho A Càng cơ hội, nếu A Càng thật sự thích Phúc hắc A, trong một năm này cậu đã có vô số cơ hội trở về tìm y.
Anh đoán A Càng đã nản lòng đối với chuyện tình yêu hôn nhân nên không có suy nghĩ gì nữa. Vậy anh cứ rước A Càng về nhà, ít nhất, có thể chăm sóc tốt cho cậu, còn có thể tiếp tục..len lén thích cậu.
[40]
Thật ra ba Việt đánh giá cao Vai chính, nếu A Càng phân hóa thành công, e rằng hai đứa đã kết hôn.
Cân nhắc chuyện trước mắt, gả A Càng đi là lựa chọn tốt nhất, ông đã già bị đối xử thế nào cũng không sao. Nhưng cuộc đời A Càng còn dài, có Thừa Cẩn che chở cậu là chuyện tốt.
Nhưng ông vẫn muốn “Được voi đòi tiên”, liều thân già đi tranh giành cho con trai: A Càng gả cho cậu cũng được, nhưng không thể không danh không phận, nó cũng là đàn ông, phản bước chân vào nhà cậu một cách đường hoàng.
Vai chính hết sức kích động, anh cố gắng kiềm chế tâm trạng, bình tĩnh đáp: Đương nhiên, con cưới vợ, mọi chuyện đều phải nghiêm túc.
Với thân phận đặc thù của họ, hôn lễ không mời quá nhiều người, nhưng lại đủ phô trương, lễ cưới được chuẩn bị tận tâm, Vai chính không nói cho Đại mỹ nhân, đến cả hoa hồng cạnh thảm đỏ cũng là anh tự đi chọn.
Bóng đêm kéo đến, khách khứa rời đi, chỉ còn anh và Đại mỹ nhân trong căn phòng được bày trí tỉ mỉ. Đại mỹ nhân mặc đẹp, như nụ hoa chớm nở, Vai chính thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã bị đôi mắt kia câu đi. Anh kéo cậu đến bên giường, hầu kết giật giật: Đây là nghĩa vụ của em.
Nói xong hôn lên.
Đại mỹ nhân nghe vậy nhắm hai mắt, ép bản thân không nhìn cũng không nghe, có thế cậu mới có thể tự gạt mình, Thừa Cẩn vì thích nên mới ở cạnh cậu.
[41]
Đại mỹ nhân run rẩy vì được hôn môi, trước đây cậu không biết thì ra cậu khát vọng ôm ấp của Thừa Cẩn đến vậy. Cậu đáp lại theo bản năng, Vai chính vốn đã kích động vì được cậu đáp lại mà càng không thể khống chế.
Lúc chuẩn bị đi vào Đại mỹ nhân đau đớn kêu một tiếng, Thừa Cẩn thấp giọng quan tâm: “Đau lắm hả?”
Đại mỹ nhân lắc đầu, trong phút chốc cậu quên mất tại sao mình gả cho Thừa Cẩn, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo, bình tĩnh đáp: “Trực tiếp vào đi, không cần giả vờ.”
Vai chính bắt đầu lo lắng, đúng vậy A Càng vốn đã thích người khác, cậu không có cảm giác với anh…
Rõ ràng hiệu giờ anh có thể ôm người ta vào lòng, nhưng sao vẫn đau lòng vậy chứ?
Vai chính yên lặng ôm cậu, không để cậu nhìn thấy ánh nước trong mắt anh. Anh trầm mặc lại ôn nhu, kiên trì mở rộng cho cậu, sau đó mới đút [] của mình vào. Vai chính vẫn luôn kiềm chế bản thân, A Càng cũng không nói, chỉ có lúc [] mới phát ra những [] khó nhịn. Vai chính nhiệt liệt ôm hôn cậu, như là dùng cách này để xác định cậu thuộc về anh.
A Càng mệt đến hôn mê bất tỉnh, Vai chính đau lòng ôm lấy cậu, hôn nhẹ, lại hôn lại hôn.
Vai chính nhỏ giọng nói: Anh thích em.
[42]
Hôm sau Đại mỹ nhân bị sốt, Vai chính phát hoảng, anh cho rằng do mình không biết nặng nhẹ mới dằn vặt người ta đến nỗi đổ bệnh.
Nhiệt kế hiển thị không phải là sốt cao, chỉ là cứ sốt nhẹ không lùi. Mặt Đại mỹ nhân đỏ bừng, cậu co rút trong chăn trông có vẻ ngoan ngoãn. Vai chính ngửi được mộy mùi hương kỳ lạ, loại mùi hương này cuốn lấy anh.
Anh thấy mình quả là cầm thú, A Càng đã đến nỗi này anh còn muốn làm những chuyện quá đáng hơn với cậu. Anh gọi cho bác sĩ riêng, miêu tả tình hình của A Càng, đối phương tỏ vẻ “do mày chưa trải đời”: Không phải Omega lần đầu phát tình thôi sao? Mày sợ người ta không biết mày tân hôn vui vẻ à?
Vai chính: ?!
Anh nhanh chóng đặt đồ ăn và dịch dinh dưỡng rồi đi tìm Đại mỹ nhân.
Đại mỹ nhân đá chăn xuống tận eo, giờ khắc này cậu đẹp đẽ kinh người, hương hoa càng nồng đậm.
Rốt cuộc Vai chính cũng nhớ ra đây là hương hoa phù dung…phù dung chớm nở, chỉ có lúc hoa nở rộ nhất mới toả ra mùi vị hấp dẫn đến thế.
Đại mỹ nhân hé mắt, trên mặt ửng đỏ khó nhịn, nhẹ giọng thốt ra: Thừa Cẩn ca ca, muốn ôm.
[43]
Vì Mỹ nhân phân hoá muộn, lần thứ nhất phát tình khí thế hùng hổ, toàn bộ thời gian trăng mật của hai người đều trải qua trong phòng, cả hai không kịp nói nhiều hơn, vì nhu cầu của A Càng rất lớn, nhất định phải được [] đúng lúc.
Thỉnh thoảng Mỹ nhân tỉnh táo, Vai chính sẽ đút cậu chút nước, chút đồ ăn, bằng không khi sóng tình lần nữa kéo đến, họ liền hóa thành hai con thú, liều mạng quấn lấy nhau.
Mỗi lần qua đi, Vai chính ôm mỹ nhân mềm mại trong lòng, tâm trạng bị cảm xúc đau lòng lấp đầy. Anh rất yêu A Càng, cuối cùng anh đã có được A Càng, nếu A Càng cũng yêu anh thì tốt biết bao.
Ở cạnh A Càng phát tình rất lâu, Vai chính có chút ngọt ngào đáng xấu hổ, không cần biết em thích ai, đời này em là của tôi.
[44]
Kỳ phát tình qua đi, Đại mỹ nhân khôi phục trạng thái lạnh lùng trầm mặc, dường như cậu mất ký ức về những chuyện đã xảy ra, mùi hương trên người cũng nhạt đến khó phát hiện.
Chỉ có khi bị kỳ phát tình tấn công, cậu mới dám biểu lộ lưu luyến với Thừa Cẩn ca ca, bây giờ kỳ phát tình trôi qua, hết thảy khôi phục như ban đầu. Cậu biết Vai chính lấy mình chỉ vì cần có một người vợ ở nhà, cậu có thể diễn tròn vai một Omega không gây phiền cho Vai chính.
Mỗi ngày ở nhà nấu cơm ngon, chờ Vai chính trở về từ quân bộ. Buổi tối mở sẵn nước tắm, chuẩn bị xà phòng. Cậu đem tình yêu đối với Thừa Cẩn dung hòa vào từng việc nhỏ trong sinh hoạt, mỗi một chuyện đều là vì yêu nhưng phải giấu đi thật kỹ. Phát tình qua đi, Vai chính không có yêu cầu thân mật với cậu nữa, Đại mỹ nhân quen với việc tự mình lên giường từ sớm, quay lưng lại, miễn cho hai người lúng túng.
Vai chính tắm xong đi ra, nhìn bóng lưng Đại mỹ nhân mà đau lòng.
Thì ra do kỳ phát tình nên cậu mới cần anh, Đại mỹ nhân mềm mại gọi “Thừa Cẩn ca ca” thật ra là do bản năng khống chế. Đại mỹ nhân không yêu anh, anh biết.
[45]
Vai chính hi vọng Đại mỹ nhân sẽ nói chuyện với anh, quan tâm anh nhiều hơn.
Có lúc cố ý về nhà muộn, hi vọng Đại mỹ nhân sẽ nhắn tin hỏi anh có về nhà không, nhưng không có. Khi anh về đến thì thấy Đại mỹ nhân đã bày sẵn một bàn đồ ăn, chờ đợi rồi ngủ mất. Vai chính đau lòng bế người ta vào phòng, xoa tóc cậu, thở dài.
Có lúc anh cố ý trêu chọc, nói đã ngán trứng rồi, bữa sáng đừng nấu trứng nữa. Đại mỹ nhân dừng một chút, cậu nhớ trước đây Thừa Cẩn rất thích ăn trứng, nhưng cậu không nói gì chỉ ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng. Bữa sáng hôm sau liền thay đổi.
Vai chính buồn bực, anh thà rằng Đại mỹ nhân ném đũa hỏi anh có ăn hay không, vậy thì anh có thể đến xin lỗi dỗ dành cậu, nói lời ngon ngọt. Nhưng cậu làm cho anh không có đất diễn.
Vai chính về muộn mang theo mùi hương của Omega khác, Đại mỹ nhân cũng không nói gì, vẫn như trước đây giúp anh thay quần áo rồi mang đi giặt. Vai chính không nhìn thấy sau lưng mình tay Đại mỹ nhân run rẩy.
Có một ngày Vai chính không nhịn được nữa nắm lấy tay cậu: Những chuyện mỗi ngày em làm cho tôi, là ý muốn của em sao?
Đại mỹ nhân rũ mắt: Là việc em nên làm.
Vai chính thở dài một hơi, mất hứng buông cậu ra.