Hứa Húc gấp gáp: “Vậy thì cũng không thể cản dao giúp người khác chứ! Dao súng không có mắt, anh làm sao biết được mình chịu một dao thì bản thân có thể bình yên vô sự chứ?”
Bách Đông Thanh nhẹ cười cười: “Anh tự có chừng mực, đây không phải là không có việc gì sao?“
Phùng Giai đi tới, vỗ vỗ bờ vai của cô: “Húc nhi, cậu đừng lo lắng, tớ chứng kiến toàn bộ, học trưởng phản ứng rất nhanh, vết dao không sâu, chỉ là vết rạch hơi dài, chảy hơi nhiều máu mà thôi.”
Hứa Húc mặc dù tức giận, nhưng nhìn thấy Bách Đông Thanh không biết vì thức cả đêm hay là mất máu quá nhiều mà mặt mày tái nhợt, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, nói với Phùng Giai: “Có tớ ở đây là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi!”
Phùng Giai cười gật đầu, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: “Nói thế nào học trưởng cũng là người bị hại, cậu đừng tức giận với anh ấy nữa.”
Hứa Húc nén giận không thể không ừ một tiếng.
Phùng Giai quay người định đi ra ngoài, cánh cửa đột nhiên bị vài người đẩy ra, dẫn đầu chính là Lâm Khải Kiệt, đi theo phía sau là trợ lý Vương của Bách Đông Thanh, còn có thêm hai người trợ lý của hắn ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT