Thuận theo lực nắm trên bàn tay mình, Hứa Húc cũng thoáng thả lỏng, cô có chút tủi thân khóc thút thít, lại có thêm những giọt nước mắt rơi xuống.
Bách Đông Thanh nhẹ nhàng đưa tau lau vệt nước mắt trên mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng khóc!”
Hứa Húc gật gật đầu, nặng nề hỏi: “Anh có thể ôm em được không?”
Bách Đông Thanh do dự một lát, rốt cuộc cũng giang tay ôm cô vào lòng.
Hứa Húc nhắm mắt nằm sấp trên người anh, bờ môi lại lần mò hướng lên, một lần nữa tìm được bờ môi ấm áp kia. Lần này cô không vội vã nóng nảy như trước đó, chỉ thử mút nhẹ thăm dò, chậm rãi tiến vào.
Bách Đông Thanh vốn dĩ vẫn còn chút do dự, nhưng rất nhanh đã bị thứ cảm giác sảng khoái lần đầu tiên trải nghiệm này đánh tan không còn một mảnh, bắt đầu phối hợp quấn lấy môi lưỡi của cô.
Anh biết rõ đây là sai lầm, biết rõ cô làm như thế này là vì cái gì, cũng biết ngày mai tỉnh lại, có lẽ cô sẽ hối hận. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại của anh, giờ đây cũng đã biến mất hầu như không còn chút nào. Anh không biết rốt cuộc là do khẩn cầu cùng với nước mắt của cô, hay là … Thật ra cũng là do mong muốn tội lỗi trong lòng anh quấy phá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT