Xe buýt dừng lại ở trạm cuối, trong xe vắng tanh chỉ còn có hai người bọn họ. Hứa Húc vẫn đang ngủ say sưa. Bách Đông Thanh cẩn thận từng chút từng chút một rút bàn tay ra, lại cầm lấy chiếc áo khoác trên người cô cất kỹ, lúc này mới nhẹ giọng gọi: “Đến rồi!”
Không có phản ứng.
Anh thoáng cất cao giọng: “Hứa Húc, đến rồi!”
Hứa Húc rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng mở to mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, nhất thời không biết tôi là ai và đây là đâu, cho đến khi ánh mắt rơi vào Bách Đông Thanh đang ngồi bên cạnh, mới thoáng hiểu rõ.
Bên trong xe buýt đã sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp để lộ khuôn mặt điềm tĩnh, càng lộ ra vẻ dịu dàng. Hứa Húc còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi hay luống cuống, thì trong nháy mắt đã không còn cảm giác gì nữa.
Mặc dù đã rất khuya ở một nơi xa lạ, nhưng chỉ cần là Bách Đông Thanh, hình như cũng không có gì là không an toàn.
Bách Đông Thanh thấy ánh mắt mơ hồ của cô dần trở nên thanh tỉnh, đứng dậy kéo va ly hành lý bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Xuống xe thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play