Tịch Thiên Dạ nghe vậy gật gật đầu, Bách Hàn Vũ có thể trở thành Phó thống lĩnh của Nhiếp Thiên đế vệ thì nhất định đã nhận được sự tin tưởng của Nhiếp Thiên đế chủ, nên được ban cho một danh ngạch cũng là chuyện bình thường. 

 Điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên là Ngọc Châu lại xuất hiện trong số mười người. 

 Ngọc Châu cũng chỉ là tu vi Đại Thánh cảnh, cho dù thế nào thì nàng cũng không có tư cách nhận được danh ngạch. Trước cạnh tranh đại hội liền có thể nhìn ra được trình độ hiếm hoi của Chân Mộc linh thổ danh ngạch. 

 Ngọc Châu dường như nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt Tịch Thiên Dạ liền hé miệng cười nói: 

 "Vốn dĩ Ngọc Châu không có tư cách đạt được Chân Mộc linh thổ danh ngạch, cao thủ bên dưới rất nhiều, sắp xếp như thế nào thì cũng không tới lượt ta. Có điều nhờ vào phúc của Điện hạ, danh ngạch của Ngọc Châu vốn là của Điện hạ, nhưng ngài thần công cái thế lại tự mình đi tìm danh ngạch, cho nên danh ngạch của ngài lại được giao cho ta, Điện hạ sẽ không trách tội Ngọc Châu chứ." 

 Tịch Thiên Dạ nghe vậy gật đầu nói: 

 "Sao lại có thể chứ, cho ngươi thì ta mới vui." 

 Chín người còn lại nghe vậy đều có chút ngưỡng mộ nhìn Ngọc Châu, một tu sĩ Đại Thánh cảnh mà lại đạt được danh ngạch, có thể thấy được Đế chủ sủng ái Ngọc Châu như thế nào. 

 Tuy nhiên Ngọc Châu chính là thiếp thân thị nữ của Thái tử điện hạ, từ nhỏ đã được Đế chủ đặc biệt bồi dưỡng và uỷ thác trách nhiệm, chính là người trung thành nhất bên cạnh Thái tử, tương lai đã định có thể sẽ trở thành một trong những phi tần của Thái tử. 

 Hơn nữa, Ngọc Châu cũng tương đối mạnh mẽ, nếu không phải tu luyện trận pháp chi đạo hiếm thấy thì cũng đã sớm trở thành Bán Đế. 

 Nghe nói với tu vi Đại Thánh cảnh của Ngọc Châu chỉ dựa vào trận pháp cũng có thể chống lại Bán Đế. 

 Cho nên Ngọc Châu được Nhiếp Thiên đế chủ chú trọng bồi dưỡng thì cũng không có gì kỳ quái. 

 Ngọc Châu vụng trộm liếc nhìn Tịch Thiên Dạ. 

 Nàng hiểu rõ, ai cũng đều đang chăm chú vào những danh ngạch Chân Mộc linh thổ kia, trong những tình huống bình thường thì đương nhiên không thể tới lượt nàng đạt được, nhưng Thái tử điện hạ lại đạt được một danh ngạch bằng chính thực lực của mình, sau đó lại giao danh ngạch vốn thuộc về Thái tử cho nàng, điều này sẽ không khiến gây ra một cuộc tranh luận quá lớn chứ. 

 Cho nên mới nói nàng cũng là hưởng được phúc của Thái tử điện hạ, nếu không nàng sẽ không có tư cách bước vào Chân Mộc linh thổ. 

 Tịch Thiên Dạ nhìn lên mười người trước mắt, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Kẻ thống trị của tứ đại thánh thành lại chỉ đem ba trăm danh ngạch ra cạnh tranh, còn lại hai ngàn bảy trăm cái đều bị phân chia trong tứ đại thánh thành. 

 Hai ngàn bảy trăm danh ngạch, là một trong tam đại Đế chủ của Tử Tiêu vương triều mà lại chỉ được phân chia mười danh ngạch sao? Thiên Cơ thánh thành cũng không đến mức thê thảm như vậy chứ.... 

 Tịch Thiên Dạ không biết rằng, mặc dù có đến ba ngàn danh ngạch nhưng chỉ xuất ra ba trăm danh ngạch để cạnh tranh, còn đa số những danh ngạch còn lại đều nằm trong tay của tam đại thánh thành. 

 Nhất là Thiên Bảo thánh thành, vì Thần Long thiên nữ quá cường thế nên độc chiếm đến 900 danh ngạch, Phù U thánh thành cùng Yêu Hoàng thánh thành được phân chia 700 danh ngạch, chỉ còn lại 400 danh ngạch mới quy về Thiên Cơ thánh thành. 

 Thiên Cơ thánh thành mặc dù yếu đuối nhưng thế lực cũng tương đối nhiều, ngoại trừ năm đại thế lực ra thì những thế lực lớn khác của Thiên Cơ thánh thành đến một danh ngạch cũng không nhận được. 

 400 danh ngạch mà lại đi phân phát cho nhiều thế lực như vậy, có thể thấy được không ít trường hợp bị thiếu hụt. 

 Trên thực tế, số danh ngạch mà Tử Tiêu vương triều lấy được đã là tương đối nhiều, chiếm một phần tư số danh ngạch của Thiên Cơ thánh thành. 

 Dù sao trên toàn Thiên Cơ thánh thành cũng chỉ có Thượng Nguyên tông mới có thể so sánh được với Tử Tiêu vương triều. 

 Trước những thánh thành khác thì Tử Tiêu thuộc về phe yếu, nhưng bên trong Thiên Cơ thánh thành, Tử Tiêu vương triều lại chính là thế lực bá chủ chân chính. 

 Trong 100 danh ngạch thì phe phái Chu Ngạn hoàng chủ lấy đi 40, còn lại 60 danh ngạch thì chia đều cho tam đại đế chủ, mỗi đại đế chủ đều được phân chia hai mươi danh ngạch. 

 Nhiếp Thiên đế chủ tự mình lưu lại mười danh ngạch, mười cái còn lại chia cho thế lực hiệu trung của mình. 

 Như vậy đã là rất có lương tâm rồi, hai Đế chủ kia chưa chắc đã hào phóng như thế. Nhưng dù thế nào thì danh ngạch cũng không đủ phân chia, bởi vì Tử Tiêu vương triều quá mức to lớn, dù có đem toàn bộ danh ngạch ra phân chia thì cũng không đủ. 

 Ầm ầm! 

 Một âm thanh lớn vang lên. 

 Mây đen đột nhiên giăng kín cửu thiên chi thượng, bao trùm toàn bộ Thiên Cự sơn. 

 Một lôi điện màu đỏ sẫm xuyên qua từ bên trong tầng mây, không ngừng vang lên những âm thanh rít gào. 

 Những lôi điện màu đỏ sẫm kia hiển nhiên không phải những lôi điện bình thường, cho dù là những Đế giả trong thiên cung khi nhìn thấy cũng có vài phần e ngại. 

 Cản giác này tựa như phàm nhân trước thần linh, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể bỡn cợt, chỉ cần đụng chạm một thoáng sẽ thịt nát xương tan. 

 Tất cả những Đế giả bên trong Vân Đoan thiên cung đều dồn dập đứng dậy, tầm mắt hướng nhìn cửu thiên. 

 "Nhanh thật, nhanh hơn hai ngày so với dự đoán của ta." 

 Sắc mặt Lục Hoàng tán nhân ngưng trọng nói. 

 Lối vào Chân Mộc linh thổ ngay tại Thiên Cự sơn mạch, hiện tại và mấy vạn năm sau cũng sẽ do Tán Sĩ liên minh thủ hộ. 

 Trong thời kỳ Thượng cổ, Thiên Cự sơn mạch chính là một thần cổ di tích, bên trong ẩn chứa hàng loạt bí mật, Chân Mộc linh thổ sợ cũng chỉ là một trong số những bí mật mà thôi. Muốn tìm đến những mật địa cổ lão kia thì tương đối khó khăn, hơn nữa điều kiện tu vi và thời gian đều hạn chế. 

 "Cũng may sai lầm không lớn nên chúng ta đã kịp chuẩn bị thoã đáng, nếu không thì thật sự quá vội vàng." 

 Chu Ngạn hoàng chủ gật đầu nói. 

 Những lôi điện đỏ sậm xuất hiện từ cửu thiên chi thượng, một khu vực bên trong Thiên Cự sơn đột nhiên bị chìm xuống, mấy chục ngọn núi dường như bị hố đen nuốt chửng, điều khác thường chính là không hề phát ra âm thanh nào. 

 Sau khi khu vực đó hoàn toàn biến mất, một vòng xoáy hắc ám đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, tản ra một ánh sáng yếu ớt khiến người khác vô cùng sợ hãi. 

 "Tất cả mọi người mau chuẩn bị, lập tức xuất phát." 

 Một tên Đế giả bay lên không trung, tầm mắt ngưng đọng nhìn vào hố đen khẽ nghị luận, sau đó nói với đám người. 

 Thời gian mở ra Chân Mộc linh thổ là có hạn, nói không chừng sẽ biến mất trong chốc lát, vì thế tốt nhất là nên nhanh chóng bước vào bên trong nếu không rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ duyên. 

 Đám người nghe vậy liền dồn dập đi sau vị Đế giả kia, bay đến hướng của hắc động. 

 "Vì thế Thái tử điện hạ cần phải chú trọng an toàn hơn, chúng ta sẽ nhanh chóng tập hợp lại với ngươi." 

 Bách Hành Vũ nói. 

 "Ta biết rồi." 

 Tịch Thiên Dạ Khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play