Ngày thứ năm cạnh tranh tương đối kịch liệt, số lượng lớn cao thủ dồn dập xuất thế, thậm chí còn tồn tại một số nhân vật ẩn thế. 

 Bởi vì ngày thứ năm nếu không đi tranh thì cũng sẽ không còn cơ hội nữa. 

 Tịch Thiên Dạ nhận được rất nhiều cuộc khiêu chiến, bởi vì hắn trẻ tuổi nên tất cả mọi người đều cho rằng sẽ dễ bắt nạt. 

 Dĩ nhiên vì có tám Minh Hoàng thi văn của Kim Ti La Hoàng Minh Điểu nên Tịch Thiên Dạ ở vị trí Bán Đế cảnh đã tương đối mạnh mẽ không sợ bất kì khiêu chiến nào, kết quả sau cùng cũng là như thế, tất cả đối thủ đều thất bại. 

 Khiến hắn có chút bất ngờ chính là, Chu Bách Hà, Họa Tâm tiên tử, Thải Lân công chúa cũng kiên trì đến cuối cùng. 

 Xem ra mấy người này quả nhiên đều không đơn giản như vậy. 

 Màn đêm buông xuống, hoàng hôn chiếu sáng cả Thiên Cự sơn mạch, một tiếng chuông kéo dài vang lên kết thúc đại hội, những người còn chiếm lấy những huyền không đảo chính là người chiến thắng. 

 Tịch Thiên Dạ nhìn lướt qua, quả nhiên phần lớn đều là tu sĩ thế hệ trước, tu sĩ trẻ tuổi chỉ chiếm một phần rất nhỏ. 

 Vạn đạo thải hà ở Vân Đoan thiên cung sáng lên, sau đó 300 chùm sáng bắn ngang qua thiên địa, trong chốc lát liền rơi vào 300 tòa huyền không đảo. 

 Tịch Thiên Dạ vẫy tay, một vệt sáng liền khéo léo rơi vào trong lòng bàn tay hắn, thứ xuất hiện trong tay hắn chính là một khối lệnh bài hàn thiết, điêu khắc phức tạp phía trên chính là đồ án tinh mỹ, nếu như đoán không sai thì vật này hẳn là được xuất ra từ Chân Mộc linh thổ. 

 "Nhiếp Thiên lão ca, chúc mừng, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử a." 

 "Ha ha, Nhiếp Thiên huynh, thiên phú của quý tử quả thực khiến cho lão phu rất kinh ngạc, chúc mừng chúc mừng." 

 "Nhiếp Thiên đế chủ, Nhiếp thái tử tài hoa hơn người, đã giành được vị trí ở Chân Mộc linh thổ danh ngạch cho Tử Tiêu vương triều, thật sự là thật đáng mừng. Nếu con của bản tọa có khả năng như thế, dù làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện." 

 Một đám đế giả vây quanh chúc mừng Nhiếp Thiên đế chủ bên trong Vân Đoan thiên cung. 

 Biểu hiện của Nhiếp Nhân Hùng khiến cho đế giả bên trên Thiên Cự sơn vô cùng kinh ngạc, lúc này rất nhiều đế giả đều hâm mộ có được một đứa con trai tốt như Nhiếp Thiên đế chủ. 

 Ai đều có thể thấy được, Nhiếp Nhân Hùng rất tài giỏi, qua một thời gian nữa thì thành tựu không thể đoán trước. 

 Thiên phú kinh tài tuyệt diễm như thế thì trở thành chúa tể tương lai Tử Tiêu vương triều cũng không phải là không có khả năng. 

 Vì vậy các đế giả ở đây liền đến kết giao cùng Nhiếp thiên đế chủ. 

 Nhiếp Thiên đế chủ cười ha hả, hồng quang đầy mặt, nhìn thấy ai cũng vui vẻ đón tiếp. Nhi tử có tiền đồ, làm cha như hắn chính là người cao hứng nhất. 

 Thượng Nguyên tông chủ vuốt vuốt chòm râu vui mừng gật đầu. Lúc trước gả con gái cho Nhiếp Thiên quả nhiên không sai. 

 "Tất cả mọi người có lệnh bài tập hợp tại Thiên Cự phong hậu sơn." 

 Một lúc sau, một thanh âm to lớn mà trang nghiêm từ Vân Đoan thiên cung vang lên, trong chớp mắt bao trùm toàn bộ Thiên Cự sơn mạch. 

 Vừa nói xong, toàn bộ Thiên Cự sơn mạch đều chấn động. 

 Tất cả mọi người có thể đoán được, điều này có liên quan đến việc Chân Mộc linh thổ mở ra. 

 Theo tin tức mà Tán Sĩ liên minh tiết lộ ra ngoài, thời gian Mộc Chân linh thổ mở ra là trong hai ngày này. 

 Rất nhiều tu sĩ hâm mộ nhìn những người có lệnh bài trong tay, bởi vì chỉ có những người đó mới có tư cách bước vào Mộc Chân linh thổ. Còn những người khác thì chỉ có thể nhìn mà thôi. 

 Cái gọi là cơ duyên chính là như thế, không đến chính là không đến. 

 Rất nhanh, một đám người dồn dập bay về phía Thiên Cự phong hậu sơn. 

 Tịch Thiên Dạ cũng theo đám người bên kia đạp mây mà đi. Trên đường đi, hắn phát hiện rất nhiều sinh vật kì quái với thân hình bao phủ yêu khí nồng nặc, hình thù kỳ quái, không biết là sinh linh gì. 

 "Diệp huynh, chuyến đi lần này đến Chân Mộc linh thổ, yêu ma quỷ quái đều xuất hiện, cao thủ rất nhiều nên chú ý nhiều hơn." 

 Một thanh âm quen thuộc vang lên, Chu Bách Hà chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Tịch Thiên Dạ. 

 "Người nên chú ý nhiều hơn chính là Chu huynh." 

 Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn Chu Bách Hà, thâm sâu nói. 

 Chu Bách Hà nghe vậy con ngươi co rụt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt lại như không có bất kỳ biến hóa nào, cười nhạt một tiếng trả lời Tịch Thiên Dạ lời: 

 "Không sai, ta lại quên Nhiếp huynh chính là Tử Tiêu vương triều Thái tử, người giúp đỡ ở Chân Mộc linh thổ đương nhiên sẽ không thiếu, so với ta rất khác biệt." 

 Chu Bách Hà gật gù đắc ý như che dấu điều gì, không biết từ chỗ nào biến ra một cái quạt. 

 Rất nhanh, hai người liền vượt qua hư không, xuất hiện tại một chỗ đất trống mà Thiên Cung chỉ định ở Thiên Cự phong. 

 Giờ phút này ở chỗ đất trống đã hội tụ tất cả mọi người, thậm chí có đến ngàn người. 

 "Thật nhiều người." 

 Tịch Thiên Dạ nói. 

 "Mỗi một lần Chân Mộc linh thổ mở ra đều có ba ngàn danh ngạch, nhưng chỉ có 300 người có thể di vào, ý đồ thật đen tối.." 

 Chu Bách Hà mặt không thay đổi nói. 

 "Sao Chu huynh biết mỗi một Chân Mộc linh thổ mở ra đều sẽ có ba ngàn danh ngạch?" 

 Tịch Thiên Dạ cười nói. 

 Chu Bách Hà nghe vậy sững sờ, ý thức được chính mình lại lỡ lời, liền lắc đầu trấn định nói: 

 "Nhiếp huynh không yêu tìm hiểu những tin tức này nên tất nhiên là không biết được, kỳ thật danh ngạch có bao nhiêu cũng không phải bí mật gì." 

 Tầm mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về phía đám người đen kịt kia, có đến mấy ngàn người ở Thiên Cự phong hậu sơn nhưng một chút cũng không lộn xộn, phân biệt tương đối rõ ràng. Đại khái chia làm bốn khu vực lớn, đại biểu cho tứ đại Thánh Thành. 

 "Thái tử điện hạ." 

 Tịch Thiên Dạ kinh ngạc nhìn lên mười người trước mắt. 

 Trong mười người này có người Tịch Thiên Dạ cũng không biết, nhưng toàn bộ đều là thuộc hạ tâm phúc của Nhiếp Thiên đế chủ. 

 "Được đế chủ nâng đỡ, mấy người chúng ta đều được ban cho danh ngạch." 

 Bách Hành Vũ có chút hổ thẹn nói, hắn vốn là muốn dùng năng lực của mình để giành lấy tư cách đi vào, nhưng sau cùng lại thất bại. Cuối cùng hắn lại không bằng Thái tử của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play