Hoạ Tâm tiên tử nhìn chăm chú Tịch Thiên Dạ, từ lúc nào mà Tử Tiêu Thái Tử Nhiếp Nhân Hùng lại cố gắng tu luyện như thế.

Ở trong nhận thức của nàng, Nhiếp Nhân Hùng không phải là một người yêu thích tu luyện.

"Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày thế mà có thể triệt để vững chắc tu vi. Nhiếp Nhân Hùng, người thật khiến ta phải lau mắt mà nhìn, trước kia cũng không thấy người khắc khổ như thế."

Hoạ Tâm tiên tử thản nhiên nói.

"Hoạ Tâm tiên tử nói đùa, nếu không cố gắng tu luyện e là bị người ta giết chết lúc nào cũng không hay."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói:

"Cũng như tiên tử ngươi âm thầm theo dõi tới đây, không phải là muốn giết ta sao?"

"Nhiếp huynh nói đùa, chúng ta chính là hảo hữu chí giao, sao Hoạ Tâm có thể gây bất lợi cho ngươi chứ. Hoạ tâm đến đây chỉ là muốn biết Niếp huynh đến cùng là che giấu bí mật gì."

Vừa dứt lời, cả người Hoạ Tâm tiên tử loé lên một cái đã biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đang ở trước mặt Tịch Thiên Dạ.

Sao một khắc, toàn bộ phong cảnh trong Sơn cốc bỗng nhiên biến hóa, dường như đi đến chốn tiên cảnh, mà Hoạ Tâm tiên tử lại là thần linh trong tiên cảnh, cả người nàng tản mát ra khí tức chí cao chí thượng.

Dáng vẻ nàng trang nghiêm, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt bắn ra hai đường Kim quang đâm thẳng vào trong mắt Tịch Thiên Dạ.

Linh hồn bí pháp!

Ở trên đại lục Nam Man, Linh hồn bí pháp là rất hiếm thấy, bởi vì hầu như không ai biết.

Hiển nhiên, Hoạ Tâm tiên tử muốn thông qua linh hồn bí pháp để tìm tòi bí mật sâu trong nội tâm của Tịch Thiên Dạ.

Nhưng mà Tịch Thiên Dạ vẫn chắp tay sau lưng, thái độ như gió nhẹ mây trôi, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lặng mà nhìn Hoạ Tâm tên tử.

"ồm

Con ngươi Hoạ Tâm tiên tử co rút lại, trên khuôn mặt thần thánh xuất hiện sự kinh ngạc.

Lực lượng linh hồn hùng hậu của nàng chui vào trong cơ thể Tịch Thiên Dạ lại không phát hiện được điều gì, dường như là người trước mắt nàng chỉ là một cái xác trống rỗng.

Lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như thế, trước kia chưa từng xảy ra bao giờ. Cho dù nàng dùng linh hồn bí pháp xâm nhập và linh hồn người khác thất bại cũng là vì linh hồn của đối phương quá mạnh. Nhưng lúc nàng thăm dò Tịch Thiên Dạ lại không gặp bất cứ trở ngại nào, nhưng lại không dò xết được bất kỳ điều gì.

"Không cần uổng phí tâm cơ."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Chỉ bằng vào tu vi †ại của Hoạ Tâm tiên tử muốn dò xét hắn thì chẳng khác nào người sỉ nói mộng.

"Quả nhiên ngươi rất cổ quái."

Hoạ Tâm tiên tử thu hồi linh hồn bí thuật, ánh mắt trở nên ngưng trọng, người trước mắt này để nàng có cảm giác nhìn không thấu.

Tịch Thiên Dạ không nói gì, hoàn toàn không thèm để ý đến uy hiếp của Hoạ 'Tâm tiên tử, bây giờ hắn đã tu thành đầu Minh Hoàng thi văn thứ năm, Hoạ Tâm tiên tử cũng đừng hòng giết chết hắn.

Hoạ Tâm tiên tử thu hồi khí tức doạ người, khôi phục lại bình tĩnh như trước, nàng nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ nói:

" Nhiếp Nhân Hùng, bây giờ bổn tiên tử rất muốn biết ngươi có còn là Nhiếp Nhân Hùng của trước kia hay không?"

Hoạ Tâm tiên tử đang hoài nghỉ người trước mắt căn bản không phải là vị Tử Tiêu Thái tử trước kia.

"Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Vân Hoạ Tâm, mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhưng tốt nhất là đừng trêu chọc ta."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Hắn mượn nhờ thân thể của Nhiếp Nhân Hùng để phục sinh chỉ là muốn có thể sớm ngưng tụ ngũ hành chỉ thể mà thôi, cũng không muốn bị kéo vào ân oán của người khác.

Đương nhiên, nếu Hoạ Tâm tiên tử không biết thời thế mà dây dưa không ngớt, vậy hắn cũng không ngại diệt trừ nàng.

"Người dám uy hiếp ta."

Lông mày Hoạ Tâm tiên tử dựng thẳng lên, trên người tản mát ra một cỗ khí tức lăng Lệ.

Nhưng rất nhanh nàng đã thu hồi khí thế nhìn Tịch Thiên Dạ với vẻ hứng thú:

"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi thay đổi rất nhiều, không biết đến khi ngươi một lần nữa xuất hiện trong mắt người đời sẽ tạo nên chấn động cỡ nào. Bổn tiên tử sẽ ở Thiên Cự sơn chờ ngươi, rất mong đợi biểu hiện của ngươi."

Vừa dứt lời, Hoạ Tâm tiên tử đã hóa thành một đạo thất thải trường hồng, trong nháy mắt đã rời khỏi Sơn cốc.

"Thiên Cự sơn?" Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Tại sao Hoạ Tâm tiên tử lại biết được hắn muốn đi đến đến Thiên Cự sơn?



Thiên Cự sơn chính là tổng bộ của Tán Sĩ Liên Minh, cũng là địa phương tổ chức thịnh hội Long quả lần này.

Kế hoạch ban đầu của hẳn là đi đến Thiên Cự sơn để tham gia thịnh hội Long quả mà 100 năm chưa hẳn có một lần.

Thịnh hội Long quả là một trong những thịnh hội lớn nhất của Thiên cơ Thánh thành, nghĩ đến lúc đó nhất định sẽ xuất hiện những bảo vật mà ngày thường khó gặp, có lẽ sẽ xuất hiện thứ mà hắn cần.

Nghĩ đến đây, Tịch Thiên Dạ cũng hóa thân một đạo u quang rời khỏi Sơn cốc.

Thiên Cự sơn nằm ở khu vực trung tâm của Vân Châu lục địa, khoảng cách từ Vân Mãng sơn mạch đi đến Thiên Cự sơn nói xa không xa nói gân không gần, dùng cước bộ của Thánh nhân để tính toán đại khái cần mười ngày là có thể đi đến.

Trên đường đi, Tịch Thiên Dạ gặp được không ít tu sĩ có chung mục đích, thì ra thịnh hội trăm năm khó gặp này là do hai đại thế lực Tán sĩ liên minh cùng Vạn Vật liên minh cộng đồng tổ chức, gần như mọi thế lực lớn nhỏ trong Thiên cơ Thánh Thành đều chú ý đến.

Thiên cự Sơn là ngọn núi cao nhất Vân Châu lục địa, đỉnh núi xuyên qua tầng mây giống như là trụ trời, có thể nói là Nhất Trụ Kình Thiên.

Ngày thứ năm, Tịch Thiên Dạ xuất hiện ở bên ngoài Thiên cự Sơn, khoảng cách thịnh hội Long quả được diễn ra còn khoảng 10 ngày nhưng trên Thiên cự

sơn đã náo nhiệt vô cùng, tiếng người huyên náo, bóng người lít nha lít nhít không thấy phần cuối.

Mà tu sĩ đến đây đều có tu vi bất phàm, thấp nhất cũng là Tôn giả cảnh, thấp hơn nữa thì không có tư cách để tham gia thịnh hội.

Nói Thiên Cự sơn là núi nhưng thực tế thì nó còn lớn hơn một số dãy núi ở trên Đại lục, chỉ riêng dãy núi bên ngoài đã có bán kính hơn nghìn dặm, thậm chí ở

bên trên còn có một tòa thành trì.

Còn ngọn núi ở vị trí trung tâm càng thêm rộng lớn. Nếu đứng ở đó ngẩng đầu nhìn lên đám mây thì chẳng khác gì nhìn thấy một bầu trời hoàn chỉnh.

"Các hạ chẳng lẻ là lần đầu tiên đi đến Thiên Cự sơn sao?”

Trong lúc Tịch Thiên Dạ đang đứng xem phong cảnh Thiên Cự sơn thì ở sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh.

Tịch Thiên Dạ quay đầu nhìn một cái, người nói chuyện là một thiếu niên mặc áo bào xanh có khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan hết sức hài hòa, đôi mắt vô cùng linh động, môi hồng răng trắng, khiến cho người nhìn thấy sẽ không bao giờ cảm thấy phiền chán.

"Tại hạ là Chu Bách Hà, không biết tôn tính đại danh của các hạ là?"

Chu Bách Hà ra vẻ rất quen thuộc nhanh chân tiến lên phía trước giới thiệu.

"Tôn tính đại danh thì không dám nhận, kẻ hèn này họ Nhiếp tên Hùng."

Tịch Thiên Dạ lườm hắn một cái, đạm bạc nói.

"Thì ra là Nhiếp huynh, xem bộ dáng của huynh hình như không phải là người Thiên cơ Thánh thành?”

Chu Bách Hà tò mò hỏi. Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, nhưng không có trả lời.

Thấy Tịch Thiên Dạ không có nói tiếp. Chu Bách Hà cho rằng hắn đã thừa nhận, rất chủ động nói:

"Thật sự trùng hợp a, tại hạ cũng không phải là người Thiên cơ Thánh thành, cũng là nghe nói thịnh hội Long quả lần này được tổ chức ở gần đây nên mộ danh mà đến, nếu cùng là người cô đơn, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi như thế nào?"

Thiếu niên áo xanh kia vô cùng nhiệt tình, rất chủ động lên tiếng mời Tịch Thiên Dạ kết bạn cùng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play