'Từ sau khi Họa Tâm tiên tử xuất hiện, rồi một loạt chuyện xảy ra ngay sau đó khiến cho Tiếu Trường Vũ như rơi xuống vực sâu, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Làm sao có thểi Sao tên kia có thể là điện hạ chứ!
Không phải người Kiếm Đế cung đã nói tên kia không phải là tu sĩ Thiên Cơ 'Thánh thành, hơn nữa thoạt nhìn không giống như người có lai lịch lớn sao.
Kiếm Đế cung, các ngươi hại ta! Lúc này Tiếu Trường Vũ hận không thể xé xác người Kiếm Đế cung.
Nếu không do phải bọn họ, hắn sẽ không trêu chọc tới một người đáng sợ như vậy.
Mà hắn cũng không ngốc, từ vài câu đối thoại của đối phương lại thêm một chút liên tưởng là có thể đoán ra thân phận của Nhiếp Nhân Hùng.
Toàn bộ Thiên cơ Thánh thành, người vừa có tên là Nhiếp Nhân Hùng, lại quen biết Họa Tâm tiên tử, càng khiến cho Tưởng Miện vương phải run sợ, ngoại trừ Tử Tiêu Thái Tử thì còn có thể là ai?
Tử Tiêu vương triều là xưng là đứng đầu vạn quốc, có thể tưởng tưởng đến địa vị của Tử Tiêu Thái Tử lớn cỡ nào, nếu hắn thật giết chết Tử Tiêu Thái tử thì không chỉ có hắn, toàn bộ Thiên Phù tông cũng gặp phải tai hoạ ngập đầu.
"Thái... Thái Tử... Điện hạ, tha mạng a..."
Lúc này Tiếu Trường Vũ không có thời gian để ý đến thân phận địa vị của mình nữa, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Đám tu sĩ Thiên Phù tông ai nấy cũng sắc mặt trắng bệch, dồn dập quỳ rạp xuống đất.
"Không phải ngươi từng nói phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình sao, gây xích mích cùng hãm hại ta, phải bị tội gì?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Thái tử điện hạ tha mạng, Tiếu Trường Vũ biết sai rồi, tuyệt không dám nữa..."
Tiếu Trường Vũ nơm nớp lo sợ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm.
"Muộn rồi, ngươi nếu muốn chịu trách nhiệm, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi." Tịch Thiên Dạ biểu lộ hờ hững, chỉ thấy từ trong hư không nhô ra vô số Minh Hoàng thi văn quấn quanh người Tiếu Trường Vũ, trong khoảnh khắc hắn đã bị
hút một bộ thây khô, kể cả Thánh hồn cũng tiêu tán giữa thiên địa.
Tưởng Miện vương rất cung kính đứng một bên, lần này hắn không có ngăn cản, cũng không dám ngăn cản.
Họa Tâm tiên tử cũng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt lại có một tia ngưng trọng cùng trầm tư.
Nếu nói trong Vân Hoang Liệp Giả Thành, ai là người hiểu rõ Nhiếp Nhân Hùng nhất thì không thể nghi ngờ chính là nàng.
Nàng rất hiểu rõ Nhiếp Nhân Hùng có bao nhiêu năng lực, Nhiếp Nhân Hùng lúc này cùng Nhiếp Nhân Hùng trước kia đã có sự khác biệt rất lớn.
"Thú vị."
Họa Tâm tiên tử khẽ nhếch khóe môi, trong đôi mắt lộ vẻ hứng thú. Sau khi Nhiếp Nhân Hùng bị nàng ném xuống vách núi đã thay đổi rất lớn, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì, nàng nhất định phải điều tra cho rõ.
Tịch Thiên Dạ chỉ giết Tiếu Trường Vũ, còn những môn đồ khác của Thiên Phù tông thì hắn không thèm để ý.
"Họa Tâm tiên tử, lúc trước Nhiếp mỗ có gửi chút đồ vật ở chỗ tiên tử, cũng nên đưa lại cho tại hạ đi."
Sau khi giết chết Tiếu Trường Vũ, Tịch Thiên Dạ đưa ánh mắt nhìn về Họa 'Tâm tiên tử.
Đêm đó, sau khi Họa Tâm tiên tử giết chết Nhiếp Nhân Hùng cũng tiện tay lục soát cả người Niếp Nhân Hùng.
Nhiếp Nhân Hùng là Thái Tử của Tử Tiêu vương triều, là con trai duy nhất của Niếp Thiên đế, tự nhiên trên người hắn cất giữ không ít bảo vật, không thể vô duyên vô cớ để cho Họa Tâm tiên tử được lợi.
"Nếu Niếp huynh đã rời khỏi Vân Mãng sơn mạch, như vậy sẽ không gặp nguy. hiểm nữa, Họa Tâm cũng không cần thay Nhiếp huynh bảo quản những vật kia rồi"
Họa Tâm tiên tử cũng ngầm hiểu, làm bộ nói.
Tịch Thiên Dạ từ trong tay Họa Tâm tiên tử tiếp nhận trữ vật bảo vật, thần hồn dò xét một phen, cũng không có phát hiện thiếu sót thứ gì, khẽ gật đầu.
"Đã như vậy, Nhiếp mỗ sẽ không quấy rầy tiên tử nữa, cáo từ."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt ôm quyền, sau đó cả người hóa thành một đạo u quang bay ra khỏi Vân Hoang Liệp Giả Thành.
"Nhiếp huynh không đi cùng Họa Tâm sao?" Từ sau lưng hắn truyền đến giọng nói của Họa Tâm tiên tử. "Không cần, tại hạ có chuyện quan trọng trong người, hữu duyên sẽ gặp lại."
Âm thanh của Tịch Thiên Dạ chậm rãi truyền đến, thân ảnh đã biến mất ở cuối chân trời.