Bầu không khí có chút ngột ngạt, mặc dù người của Vân Phượng cổ quốc có ôm quyết tâm quyết tử, nhưng đứng trước cái chết vẫn có chút khẩn trương và áp lực.
"Ha ha, hay cho tình cảm chủ tớ gắn bó, các ngươi đã muốn chết như thế thì để bản thái tử thành toàn các ngươi. Dám là địch với Vân Đồng thì chỉ có một con đường chất."
Một thanh niên bước ra từ trong đám người, không phải ai khác mà chính là thái tử của Phúc Hải thánh quốc, Công Tôn Vô Ly.
Sau khi sự việc trong Thiên Lan di tích kết thúc, Phúc Hải thánh quốc chẳng những không có suy bại mà còn ngày càng cường thịnh. Tất cả mọi người đều nói bởi vì Phúc Hải thánh quốc đã hạ mình nhận làm nô bộc, được chủ nhân chiếu đố nên mới cường đại như thế.
Đương nhiên, mặc kệ dù là thế nào thì Phúc Hải thánh quốc bây giờ cũng vô cùng cường hoành, tuy rằng cùng ở với Thiên Bảo cung ở Nam Vực nhưng vẫn có thể tiêu diêu tự tại.
Thậm chí Phúc Hải thánh quốc còn sinh ra hai vị Đế giả, điều này có mối liên hệ rất sâu trong đó.
Thái tử Công Tôn Vô Ly có thể nói là thiên tài tuấn kiệt nhất của Phúc Hải thánh quốc, rất nhiều người còn nói nếu như Công Tôn Vô Ly không chết yểu thì rất có thể Phúc Hải thánh quốc sẽ có thêm một vị Đế giả trong tương lai. Trong Phúc Hải thánh quốc, Công Tôn Vô Ly tương đối được coi trọng.
Sự khác biệt giữa thái tử của một cường quốc thịnh vượng với vương tử và công chúa của một cổ quốc nghèo nàn chẳng khác gì giữa ngày và đếm cả, Công Tôn Vô Ly làm sao lại vừa mắt được? Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống đoàn người của Vân Phượng cổ quốc, tựa như chúa tể vương giả, nắm trong tay sinh mệnh của người khác.
"Vân Phượng cổ quốc bọn ta không có đắc tội gì Phúc Hải thánh quốc a?" Sắc mặt của Vân Tiểu Thanh lạnh lẽo.
Thái tử gia của Phúc Hải thánh quốc là một thanh niên quyền quý có tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục, nàng dĩ nhiên là nhận biết.
"Đắc tội Phúc Hải thánh quốc hay không không quan trọng, nhưng các ngươi đắc tội Vân Đồng tiên tử, đó chính là tội chết."
Sau khi chữ cuối cùng được nói ra, trên người của Công Tôn Vô Ly bỗng tản ra một cỗ khí tức cường đại khó mà sánh bằng, uy nghiêm của Đại Thánh bao phủ phương viên ngàn dặm, rất nhiều bình dân trong Cự Quy thánh thành bị khí tức của hắn làm cho run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Cơ hội để biểu hiện trước mặt Tước Vân Đồng không dễ có được, hiển nhiên Công Tôn Vô Ly muốn tận dụng một phen.
"Nghe nói thiên phú của Phúc Hải thái tử vô song, trong nhóm Đại Thánh trẻ tuổi cũng thuộc về nhóm nhất lưu, hôm nay lão hủ bất tài, chỉ có thể lãnh giáo một chút cao chiêu của Phúc Hải thái tử."
Đồ lão tử đi ra từ trong đám người, lão chính là một vị Đại Thánh duy nhất của 'Vân Phượng cổ quốc, chỉ có lão mới có thể ngăn cản được Phúc Hải thái tử, nếu những người khác đứng ra sợ là sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
"Một lão bất tử khí huyết suy bại như ngươi mà cũng dám đối địch với ta, đúng là không biết sống chết."
Phúc Hải thái tử hừ lạnh một tiếng, Phúc Hải thánh thể tản ra thánh uy vô tận, hơi nước trong phương viên ngàn dặm trên bầu trời đều ngưng tụ lại, hóa thành hải dương, lực lượng biển cả bàng bạc phun trào trên Cự Quy thánh thành, Đại Thánh toàn lực xuất thủ có thể xưng là kinh thiên động địa.
"Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền."
Phúc Hải thái tử đấm ra một quyền, hải dương ngàn dặm trên bầu trời đều bị hắn dẫn động, vô cùng vô tận nước biển hóa thành một nắm quyền khổng lồ, lớn đến trăm dặm hung hăng đấm xuống đám người của Vân Phượng cổ quốc.
Đồ lão phóng thẳng lên trời, tản mát ra cỗ uy nghiêm Đại Thánh mênh mông, hư ảnh Thanh Điểu xuất hiện ở sau lưng lão. Thanh Điểu đó lớn như một tòa núi cao, ẩn chứa tất cả sức mạnh của một vị Đại Thánh, một kích nén giận đánh mạnh về Phúc Hải cự quyền kia.
Ầm ầm! Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Một vòng ánh sáng năng lượng cực kỳ chói mắt lấy hai người bọn họ là trung tâm khếch tán ra bốn phía, kiến trúc mấy ngàn dặm quanh đó đều bị chấn động, tựa như có một trận động đất kinh khủng xảy ra. Một vòng ánh sáng màu trắng phóng lên trời từ trung tâm của Cự Quy thánh thành, bao phủ tại vị trí chiến trường.
Mặt đất, bầu trời và các công trình kiến trúc đều được bao phủ trong một tầng màu vàng nhàn nhạt, tầng ánh sáng ấy cứng cỏi vô cùng, Thánh Nhân cũng rất khó đánh tan được.
Nếu như không có trận pháp bảo hộ thì chỉ là những gợn sóng từ cuộc chiến đấu kinh khủng giữa hai vị Đại Thánh trong thành sợ là cũng có thể khiến phương viên mấy ngàn dặm hóa thành phế tích.
Phốc phốc!
Đồ lão không ngừng lùi lại, chân đạp trên hư không, phảng phất như muốn giẫm nát cả hư không.
Phúc Hải thái tử thì hoàn toàn không nhúc nhích tí nào, vẫn đừng nguyên một chỗ trên trời, cười lạnh.
"Lão gia hỏa này chỉ là một Đại Thánh bình thường mà thôi, ngươi ở thời kỳ toàn thịnh còn chưa hẳn có thể thắng ta, huống chỉ bây giờ đã già rồi."
Khí huyết trong cơ thể của Đồ lão sôi trào, sắc mặt đỏ lên, tựa như một con tôm bự đun sối † kích vừa rồi kia không chỉ đả thương thánh thể của lão mà còn chấn vỡ rất nhiều nội tạng và mạch máu bên trong, một ia huyết dịch từ từ thẩm thấu qua da.
Phúc Hải thái tử tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, còn đạt được truyền thừa tối cao của Phúc Hải thánh quốc, có thể nói là mạnh hơn Đồ lão ở trên tất cả phương diện.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Phúc Hải thái tử vừa đánh lùi Đồ lão xong, còn chưa kịp xuất thủ lần nữa thì một vòng ánh sáng linh hồn nhàn nhạt lần nữa khuếch tán ra, nhìn như rất chậm nhưng lại rơi lên người hắn trong nháy mắt, không cách nào né tránh.