*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn hắn chưa từng dám quên di nguyện mỗi đời của tổ tiên, bọn hắn một mực chờ đợi..... Đợi đến một ngày, Thần Tông sẽ truyền một ít tin tức đến.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, thở dài một hơi, Thiên Lan Thần Tông đã sớm bị hủy diệt ở mấy chục vạn năm trước, hóa thành cát bụi trong lịch sử, không phải Thiên Lan Thần Tông bỏ mặc bọn họ bị vây ở nơi này, mà là Thiên Lan Thần Tông đã không còn trên đời để đón họ về nữa.

Nhóm thôn dân xung quanh nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, có hưng phấn, có chờ mong, cũng có một chút ít oán khí.

Bọn họ không hiểu, không thể hiểu, sao Thần Tông lại nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ, từ bỏ tiên tổ họ, mấy chục vạn năm trôi qua cũng không màng đến. Bọn họ không làm gì sai cả, luôn một mực tận tâm tận tụy vì Thần Tông, thế nhưng đổi lấy là gì, là một vận mệnh bi thảm của mấy chục đời người, bị phong bế trong một tiểu không gian.

"Một lời khó nói hết, vào trong thôn ngồi xuống, ta chậm rãi giải thích với các ngươi”

Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng nói, hắn cũng không ngờ sẽ gặp được người còn sót lại của Thần Tông năm đó ở đây.

Thôn dân đón Tịch Thiên Dạ vào tổ chức tiệc, giết gà thịt dê, mang những thứ quý giá nhất ra tiếp đãi, cùng ngồi quanh đống lửa, nhiệt tình náo nhiệt vô cùng.

Trong lòng bọn họ mặc dù có oán hận với Thần Tông, nhưng vẫn vô cùng niềm nở và kính cẩn nghe theo Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ phát hiện người trong thôn có một cỗ kính ngưỡng sùng kính từ tận sâu trong tâm hồn với

Thiên Lan Thần Tông, đó là tư tưởng tín ngưỡng, sứ mệnh được truyền thừa qua từng đời, từng đời từ tiên tổ họ. Cho dù Thần Tông có lãng quên, vây khốn bọn họ tại đây mấy chục vạn năm, ngoài trừ có một chút oán khí ra, Thần Tông vẫn là thần linh trong lòng bọn họ.

Người trong thôn rất đơn thuần, nếu đặt ở bên ngoài tựa như một tờ giấy trắng đơn giản, vây quanh bởi muôn màu mực.

Sau khi tiếp xúc một chút, Tịch Thiên Dạ cũng đã thân quen với bọn họ. Trong thôn chỉ có bốn chủng tộc, phân biệt là Long Nhân tộc, Man Ma Thản tộc, U Viêm Hàn Ảnh tộc và Cữu Huyễn Thải Điệp tộc.

Bốn chủng tộc này đều là cổ tộc vô cùng hiếm thấy trong Thái Hoang thế giới, bởi vì huyết mạch quá mức cường đại, khả năng sinh sôi cũng tương đối khó khăn. Chưa kể bởi vi bị phong bế trong tiểu không gian, tài nguyên không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới ba ~ bốn trăm nhân khẩu, nếu nhiều hơn nữa thì không có không gian để trưởng thành, bởi vì một tiểu thế giới như này căn bản không cách nào nuôi nổi tứ đại cổ tộc.

Tịch Thiên Dạ cũng không thấy kỳ quái, nếu đổi thành nhân tộc, ở trong không gian này dư sức đạt tới mấy ức nhân khẩu. Chủng tộc khác biệt, lượng tài nguyên và không gian sinh tồn cũng khác biệt.

Hiện tại, lão trưởng thôn trong làng chính là người của Long Nhân tộc, tên là Long Xuất Hải, ý nghĩa như. cách đặt tên vậy, chính là hi vọng một ngày nào kia có thể dẫn theo mọi người trong thôn đi ra khỏi không gian phong bế này.

Trải qua một phen trò chuyện, Tịch Thiên Dạ rốt cuộc biết được một chút bí ẩn của cái gọi là khảo hạch đệ tử thân truyền.

Năm đó, Thiên Lan Thần Tông uy danh chẩn động thiên hạ, thống ngự một phương, chúng sinh bốn bể thần phục, vạn tộc triều bái, khí tượng cao ngất.

Long Nhân tộc, Man Ma Thản tộc, Cữu Huyễn Thải Điệp tộc, U Viêm Hàn Ảnh tộc.....Đây chính là bốn trong cửu đại chủng tộc cường đại nhất dưới trướng Thiên Lan Thần Tông.

Nghe nói vào niên đại thần thoại kia, cửu đại chủng tộc hùng mạnh nhất dưới trứng Thiên Lan Thần Tông kia đều có Thần Linh tồn tại.

Mỗi lần Thiên Lan Thần Tông tổ chức tuyển chọn đệ tử thân truyền đều là lựa chọn ra bốn vị thiên tài mạnh nhất trong cửu đại chủng tộc để làm đệ tử canh ải, chỉ có người có thể trong tình huống cùng cảnh giới, đồng thời đánh bại bốn người kia liên thủ mới có thể 'rở thành đệ tử thăn truyền của Thiên Lan Thần Tông.

Đồng thời, một khi có đệ tử thực sự thông qua khảo hạch thần truyền, vậy thì bốn người tham gia khảo hạch kia sẽ trở thành người hộ đạo thần truyền, phụng thần truyền đệ tử làm chủ, tình nguyện mãi mãi đi theo phía sau, vì trợ giúp thần truyền có thể đạp lên chín tầng mây trong lương lai, uy lâm thiên địa, kế thừa con đường của Thiên Lan Thần Tông, hộ đạo giả sẽ thanh trừ các chướng ngoại.

Nói đơn giản một chút, khảo hạch thần truyền đệ tử chính là tìm kiếm người thừa kế, Thái Tử cho Thiên Lan Thần Tông, tương lai nhất định sẽ kế thừa đạo. thống của Thiên Lan Thần Tông, dĩ nhiên còn cần hơn nửa trong cửu đại chủng tộc tán thành đi theo mới có thể, đây cũng là một loại phương thức chuyển giao quyền lợi.

Năm đó, tiên tổ của Long Nhân tộc, Man Ma Thản tộc, Cửu Huyễn Thải Điệp tộc, U Viêm Hàn Ảnh tộc chính là hộ đạo thân truyền giả mà Thiên Lan Thần Tông chọn ra, bọn hẳn và cả chủng tộc đều là hộ đạo thân truyền giả.

Chỉ là tiên tổ bọn họ chờ đợi ở đây vô tận tuế nguyệt, cho đến khi chết già cũng không chờ được người đến khảo hạch truyền thừa của Thiên Lan Thần Tông.

Cuối cùng, bốn người đó đành phải cùng tộc mình sinh con đẻ cái, sinh sống ở nơi này, trải qua mấy chục vạn năm phát triển, nay chỉ còn là quy mô một thôn trang nhỏ.

"Thiên Lan Thần Tông đúng là đã làm điều hổ thẹn với các ngươi."

Tịch Thiên Dạ khẽ nói.

"Sứ giả đại nhân, Thần Tông lần này truyền đến tin tức nào, có thể cho chúng ta ra ngoài hay không? Thôn trang chúng ta đã chờ đợi ở đây mấy chục vạn năm, chỉ có một mình ngài đến đây tham gia khảo hạch. Dựa theo lệ cũ, mỗi lần khảo hạch kết thúc sẽ thay đổi nhóm người mới đến thay ban, vậy chúng ta có thể rời đi không?"

Lão trưởng thôn thận trọng nói.

“Thiên Lan Thần Tông không phải đã ruồng bỏ các ngươi, mà là đã bị hủy diệt rồi."

Tịch Thiên Dạ nói nhẹ.

Cái gì!

Người trong thôn nghe vậy, ai ai cũng kinh ngạc không thôi, trong mắt tràn đầy rung động, thân thể như bị đóng băng lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Không thể nào, Thần Tông cường thịnh mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể hủy diệt! Thiên Lan Thần Tông thiên cổ bất diệt, vạn cổ bất hủ."

Lão tưởng thôn không dám tin, thân thể già nua không ngừng run rẩy, vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng không thôi. Năm đó Thần Tông cường thế cỡ nào, vạn tộc trên Thái Hoang thế giới đều cúi đầu tôn vinh, hưng thịnh vô cùng, cơ hồ không một thế lực nào có thể hủy diệt Thiên Lan Thần Tông.

Lão căn bản không tin một tông môn vô thượng như vậy lại có thể hóa thành cát bụi trong lịch sử.

"Ta cần gì phải lừa các ngươi, Thiên Lan Thần Tông đã mấy chục vạn năm không có người đến đây, kỳ thật các ngươi hẳn là đã đoán được:

Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng.

Đúng là người trong thôn từng có nghĩ qua như vậy, nhưng không ai dám tin, bởi một khi thành sự thật, vậy thì tất cả hi vọng của mọi người sẽ hóa thành hư vô, một chút ước mơ và hi vọng cuối cùng sâu trong nội tâm sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ bị phong bế vĩnh viễn ở nơi này.

Sống, mà không có hi vọng, đấy là cuộc sống đáng sợ nhất.

Cho nên, mấy chục vạn năm nay tuy rằng không ngừng có người nghĩ như vậy, nhưng đều bị chính bản thân dập tắt, bởi bọn họ không muốn tin, cũng không dám tin.

hông đúng, nếu Thần Tông đã hủy diệt, sao ngươi có thể đến nơi này? Chỉ có người thừa kế dự bị của Thần Tông mới có tư cách đến nơi này để khảo hạch."

Có một cô nương lên tiếng nghỉ ngờ, tướng mạo nàng xinh đẹp tuyệt mĩ, khí chất lạnh lùng, gương mặt nàng có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành theo tiêu chuẩn nhân loại, dáng người bốc lửa vô cùng, dáng người cao hơn hai mét, nhưng trên đầu lại học ra hai cây long giác, nhìn vào có thể nhận ra nàng là thiếu nữ tộc Long Nhân.

Nàng vô cùng thông minh, rất nhanh liền nắm được mấu chốt của vấn đề, tràn đây hoài nghĩ nhìn về Tịch Thiên Da,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play