Chiếc bút gãy làm đôi.

"Cậu đền cho tôi..." Tiến Thành giơ lên hai bàn tay: "Mười triệu! Tôi mới gom tiền mua luôn!"

Huỳnh Nguyên mặt đỏ như gà chọi, tràn đầy khí tức, giật luôn tai nghe bluetooth ném thẳng vào thằng bạn thân chơi ác.

"Cậu có còn là thằng Thành bạn tôi không?"

"Còn!" Tiến Thành nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Nguyên đọc hai câu thơ chế lại trong 'Truyện Kiều' của cụ Nguyễn Du mà anh thích.

"Trăm năm Thành vẫn là Thành

Chữ Th đi trước, vần ành theo sau." Thật ra làm gì có vần 'ành'? Anh muốn đọc vậy cho nó liền vần, hợp niêm luật gì gì đó.

"Cậu đang chọc điên tôi hử?" Huỳnh Nguyên bước tới nắm lấy cổ áo Tiến Thành.

"Tôi không ngu đi chọc điên bác sĩ! Lỡ tôi đau ruột thừa, cậu lại cắt mất ruột già của tôi thì sao?"

"Tiến Thành!" Huỳnh Nguyên thét lên.

"Không đùa với cậu nữa! Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đây!

Cậu ngồi đi!" Tiến Thành chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.

"Tôi không ngồi!"

"Vậy cậu nghe tôi nói! Tôi là luật sư đại diện vụ án xin ly hôn của Lý Phương Kiều.

Cậu thứ lỗi cho, nghề luật sư đôi khi không vị nể tình thân! Đã mở Văn phòng luật là phải hành nghề.

Thật tình lúc đầu tôi không biết Phương Kiều là vợ cậu. Lỡ nhận án rồi thì phải hoàn thành nhiệm vụ.

Cuộc hôn nhân này, tôi nghĩ cậu nên dừng lại. Đồng ý ký đơn, trả tự do cho cô ấy! Bởi, chính cậu mới là người phá nát hạnh phúc gia đình!"

Huỳnh Nguyên chưng hửng: "Cậu biết cái gì mà nói?"

Tiến Thành nhìn sững vào anh ta: "Bằng chứng cả bó. Cậu còn có con ngoài giá thú với người đàn bà khác, vợ cậu có quyền đòi ly hôn!"

Bất ngờ Huỳnh Nguyên dòm sát mặt Tiến Thành: "Có quyền đòi ly hôn? Xin lỗi thằng này có quyền giữ vợ! Vợ ông, ông không bỏ, ai dám bắt ép kí đơn!"

Tiến Thành điềm tĩnh phân tích cho anh ta hiểu: "Không ai bắt ép cậu cả! Nhưng luật pháp sẽ bảo vệ quyền lợi cho Lý Phương Kiều! Cậu đã ngoại tình còn bạo hành thể xác và tinh thần vợ. Thực tế cậu là người sai phạm!"

"Sai hay không là do đám luật sư các cậu! Cậu có thể bỏ qua án này, không nhận nữa là xong!" Huỳnh Nguyên nói nhỏ vào tai Tiến Thành: "Tôi sẽ đền phí cho cậu gấp năm lần!"

Tiến Thành nghe xong thất vọng chống hai tay lên má nhìn chằm chằm thằng bạn bác sĩ 'có bàn tay vàng trong làng mổ xẻ' cạn lời.

Sự im lặng của Tiến Thành làm anh ta tưởng bở: "Cậu suy nghĩ rồi alo tôi! Một phút sau, tài khoản của cậu sẽ có âm báo 'ting, ting'."

Nhìn theo một bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, Tiến Thành: "Thật không thể hiểu vì sao một bác sĩ học rộng, tài giỏi như cậu ta, đầu óc lại có suy nghĩ lệch lạc trong hôn nhân?"

"Vì tính bảo thủ và gia trưởng đã ngấm vào máu anh ấy!" Phương Kiều bước ra từ phòng đối diện.

Lúc yêu nhau tật xấu gì cũng giấu. Cô không bao giờ thấy một Huỳnh Nguyên càu nhàu, cằn nhằn. Cô chỉ thấy một Huỳnh Nguyên ga lăng, hết lòng yêu chiều cô. Chỉ cần là thứ cô thích, anh lập tức mua tặng. Chỉ cần món ăn cô thèm, anh đều mua ngay.

Cưới nhau rồi, sống chung một mái nhà rồi cô mới biết, chồng mình thật sự không tốt như vậy. Anh ta không hoàn hảo như chiếc nhẫn cưới kim cương!

Anh áp đặt mọi thứ. Từ bộ quần áo cô mặc đến kiểu tóc, đều bắt phải theo ý: "Em không được mặt đầm váy! May vài bộ âu phục cho hợp phong cách bác sĩ. Có chồng rồi, ăn mặc đứng đắn chút cho trai nó khỏi dòm ngó lung tung."

Hay: "Em để tóc dài tự nhiên đi! Không xoăn sóng bồng bềnh gì nữa cả!

Em đeo chiếc nhẫn cưới đã đủ thể hiện đẳng cấp vợ bác sĩ Nguyên, tháo hết vòng vàng, nhẫn, hoa tai cất nhà! Đeo lắm, ra đường coi chừng mất mạng!"

Đến món ăn hàng ngày anh ta đều khắc khe chọn lựa. Ăn gì? Mua ở đâu? Anh ta đều tự mình đi. Bởi: "Em chẳng biết mua gì cả? Cá đã không tươi còn bị chém! Thịt thì nạc mỡ không cân. Rau củ mua chi lắm thế, đủ nấu trong ngày thôi nó mới tươi ngon."

Cuối cùng chồng phán cho cô một câu: "Đàn bà như em thật đoản!"

Vậy là từ đó: "Anh kiêm luôn thủ quỹ. Bởi em chẳng biết chi tiêu!" Từ việc lớn như mua cái bàn, cái ghế, anh ta tự quyết rồi đi mua, không bao giờ bàn bạc với vợ. Đến đi chợ, đi quán, anh đều quán xuyến tất.

"Vậy em làm gì?" Nhiều lần cô hỏi chồng như vậy.

Anh bĩu môi chê: "Em mà làm gì? Làm vợ còn không xong!

Nếu nhận xét em một từ...thì đó là: Đoản. Đoản giường, đoản bếp, đoản chi tiêu!"

Một người vợ gán mác chữ 'đoản' nên cô như chiếc bóng trong nhà. Vị trí quan trọng của người vợ dần mất.

"Đây cũng là lí do, khi chọn đi tu nghiệp, anh ta đồng ý cho tôi đi. Bởi, theo anh ấy: tôi ở nhà như người thừa!"

Nghe xong những lời tâm sự của cô, Tiến Thành thật cảm thán thành ngữ: 'Hồng nhan bạc mệnh!'

Rồi nói với Phương Kiều: "Mắt cô bị mờ khi chọn chồng. Nhưng không sao, 'sai người' có thể chọn lại!"

Cô cười: "Anh ta không kí! Vậy...!"

"Nếu đã quyết...thì đơn phương ly hôn!

Tôi sẽ hoàn thành hồ sơ gửi lên Tòa sớm nhất!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play