Kể từ ngày nói câu đó với Chu Mục, Thời Nhan không dám tới tìm anh. Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng trong lòng cô vẫn thấy buồn.
Mỗi ngày đi làm rồi lại tan làm, nấu cơm cho ba Thời và Thời Hàm, đôi khi đi dạo một mình, đôi khi lại ngồi trong quán cà phê ở tầng dưới lớp học, nhìn đám đông qua lại. Một ngày rồi một ngày, cứ đơn điệu như vậy.
Có hai ngày không giống như vậy, là ngày đến phòng khám tâm lý. Thật ra, sau khi đến đó vài lần, cơn đau chân của cô cũng không còn xảy ra nhiều nữa, nhưng ác mộng thì vẫn còn, nhưng nó cũng không còn dày đặc như trước kia.
Đường Liễu cũng nói tiến triển của cô tốt hơn nhiều so với mong đợi.
Vấn đề tham gia làm tình nguyện viên vừa được quyết định, cô cũng đã nhận nhiệm vụ, cô sẽ cùng vài người lớn đến khoa nhi của bệnh viên thăm các em nhỏ và chơi trò chơi cùng chúng. Thời Nhan cầu trời không phải là bệnh viện của Chu Mục, nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, hỏi thăm thử thì chính là bệnh viên nơi Chu Mục làm việc.
Thời Nhan muốn từ chối, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ mà lại từ chối thì không được hay cho lắm, vì vậy cô đành phải cắn răng mà đồng ý.
Cô cũng nghĩ Chu Mục hẳn là rất bận, từ lúc từ nước M trở về, anh cũng không chủ động liên lạc với cô, những người trong câu lạc bộ thể hình cũng nói không thấy anh tới. Có lẽ, anh rất bận rộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT