Khương Tô Mịch cùng Sở Tri cùng ngồi vào một ô tô, hai người đều quay ra nhìn về phía cửa sổ xe phía mình, trong không khí tràn đầy cảm giác xấu hổ vi diệu.

Ai có thể nghĩ đến, cô vừa mới nãy còn cùng Từ Lam nói chuyện xong, quay đầu liền rút trúng Sở Tri.

Khương Tô Mịch chính là thấy, nét mặt Từ Lam trong nháy mắt liền cứng ngắc. Trong khi Sở Tri thì lại nhớ lại khi nãy Kỷ Trì Sâm nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đó làm sau lưng anh đều có chút tê dại.

Hai người lúng túng mà ngồi một hồi lâu, phía bên kia các khách mời cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tổ tiết mục vừa nãy lấy ra một cái hộp, bảo nhóm người Khương Tô Mịch ở trong đó rút ra lịch trình hẹn hò hôm nay.

Lịch trình hẹn hò vừa mới nãy cũng đã được giới thiệu qua, có đi đến viện phúc lợi làm thiện nguyện, cũng có đi chỗ vui chơi, còn có đi làm thủ công chậm rãi, trong đó thân mật nhất chính là cùng đi xem phim chiếu rạp.

Trừ bỏ việc đi xem phim thì những cái khác vẫn còn ổn, rốt cuộc thì đều có những người khác đi cùng, hơn nữa có thể bảo trì khoảng cách, liền tính không có gì để nói cũng sẽ không quá xấu hổ.

Nghĩ đến vận may không tốt lắm của mình, Khương Tô Mịch bèn xê dịch thân mình một chút, ý bảo Sở Tri bốc trước.

Sở Tri không có lưỡng lự, duỗi tay cầm một cái tờ giấy ra tới.

Thật không may, anh ta bốc được chính là đi xem phim.

Khương Tô Mịch xác định rồi, có bút kẻ mắt.

Lại còn là hai cái.

Tổ tiết mục sẽ không nói cho các khách mời về những người khác hành trình, bất quá mỗi người đã được phát một chiếc di động, bên trong trừ bỏ ứng dụng dùng để liên lạc ngoài ra cái gì cũng không có, thậm chí còn khóa lại các ứng dụng khác.

Sau khi công tác chuẩn bị xong hết, các khách mời bắt đầu xuất phát.

Khương Tô Mịch cùng Sở Tri vừa mới bắt đầu có thì chút xấu hổ, nhưng hai bên đối với đối phương đều không có bất cứ tâm tư gì khác, nửa đường cũng có thể bắt đầu có giao lưu một chút.

Sở Tri tuy thật thà, an tĩnh, nhưng học thức uyên bác, cũng không khoe khoang, cho người ta cảm giác thoải mái lại ổn trọng.

Sau khi bốn chiếc xe đi vào trong nội thành, bốn chiếc xe còn lại đi theo phương hướng khác.

Sở Tri xuống xe trước, cảm giác di động trong túi đột nhiên rung lên, liền lấy ra xem, phát hiện là Từ Lam nhắn tin, hỏi anh đang ở đâu.

Giây tiếp theo, tin nhắn đã bị thu hồi.

Sở Tri cơ hồ không có do dự mà lập tức gửi định vị qua.

Sở Tri cùng Khương Tô Mịch cùng xuống xe ở bãi đỗ xe ngầm Thương Thành, rồi từ tầng B2 trực tiếp đi thang máy thẳng lên rạp chiếu phim tầng sáu.

Hai người đi đến quầy chọn phim trong rạp trước, tính toán tùy tiện lựa chọn một bộ phim chính kịch hoặc phim thương mại để xem.

Nhưng lướt qua bảng chọn phim vài lượt, hai người phát hiện hôm nay phim chiếu đều là phim thể loại tình cảm, bên trong lẫn một bộ phim hoạt hình.

Khương Tô Mịch nhìn lại lịch.

Sắp tới Thất Tịch…

Tổ tiết mục nhất định là đã kiểm tra ngày tháng nên mới sắp xếp cái lịch trình này.

Hai người im lặng nhìm chằm chằm vào tấm áp phích hoạt hình có đầu hai con gấu. Thật lâu sau, Sở Tri mới mở miệng: “Tôi không muốn xem phim hoạt hình.”

Cũng không quá muốn xem thể loại tình cảm.

Nửa câu sau còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến một thanh âm lạnh nhạt: “Cô ấy muốn xem phim hoạt hình.”

Khương Tô Mịch quay đầu lại phía có tiếng nói, phát hiện Kỷ Trì Sâm không biết tới từ khi nào, theo phía sau là Dịch Tư Ân.

Mặc dù không mặc âu phục, khí thế của Kỷ Trì Sâm cũng không giảm, nếu không nói, thậm chí người ta sẽ cho rằng Dịch Tư Ân là thư kí của Kỷ Trì Sâm.

Khương Tô Mịch theo bản năng cùng anh đối nghịch: “Tôi không muốn.”

Kỷ Trì Sâm đứng cạnh Khương Tô Mịch, liếc mắt qua màn hình, khom lưng nhìn thẳng vào cô, ngữ khí không tốt: “Em không muốn xem phim hoạt hình, chẳng lẽ lại muốn xem phim tình cảm?”

Từ Lam không biết từ lúc nào đã đi tới, nhìn chằm chằm Sở Tri, ngôn ngữ không rõ cảm xúc: “Quả nhiên là giáo sư đại học, không thích xem thể loại phim hoạt hình ấu trĩ này.”

Sở Tri ngây người.

Không khí nháy mắt đóng băng lại, những người ở đây không ai nói chuyện.

Dịch Tư Ân sợ hãi mở miệng, chỉ vào trong đó một bộ phim tình cảm: “Tôi nghe nói này bộ khá hay.”

Kỷ Trì Sâm cùng Từ Lam đồng thời nhìn về phía cô: “Câm miệng.”

Khu bình luận được phen cười điên lên.

[Dịch Tư Ân: Nhỏ yếu, bất lực.]

[Thôi Bình Đào: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.]

[Cái vị dấm này tràn ra cả ngoài màn hình.]

[Tổ tiết mục không nói cho khách mời nơi những người khác đi, bọn họ khẳng định đã lén liên hệ với nhau!]

Hiện trường lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Khương Tô Mịch đánh vỡ trầm mặc trước, lôi kéo Kỷ Trì Sâm đi đến bên cạnh: “Anh như thế nào lại ở đây?”

Kỷ Trì Sâm mặt không đổi sắc: “Đi ngang qua.”

Đi ngang qua rạp chiếu phim trong góc trên tầng 6, anh nói với quỷ đi.

Dịch Tư Ân đi ngang qua nghe thấy câu này nhịn không được hai mắt nhìn vào Kỷ Trì Sâm.

Người vừa mới ở trên xe yêu cầu tạm dừng phát sóng trực tiếp, gọi điện thoại cho trợ lý bảo anh ta tạo áp lực cho tổ tiết mục hỏi Khương Tô Mịch đi chỗ nào cùng với người hiện tại giống như hai người khác nhau!

Dịch Tư Ân trộm liếc xéo anh một cái.

Ôi đàn ông.

Sau khi Kỷ Trì Sâm cùng Khương Tô Mịch đã đi xa, Từ Lam cùng Sở Tri nhìn nhau, cũng chưa nói chuyện.

Ở phía sau Từ Lam, Thôi Bình Đào yên lặng đi đến bên cạnh Dịch Tư Ân: “Nếu không hai ta đi chơi đi.”

Dịch Tư Ân cười cười, không đáp lời.

Đi theo bên cạnh Kỷ Trì Sâm, vô luận như thế nào độ chú ý đều sẽ không thấp, nhưng đi theo bên cạnh Thôi Bình Đào, ai sẽ chú ý bọn họ?

Dịch Tư Ân đương nhiên không đồng ý.

Sau một hồi bế tắc, Kỷ Trì Sâm quyết định mua sáu vé phim hoạt hình điện ảnh.

Mua vé xong, Kỷ Trì Sâm còn mua một thùng bắp rang, nhét vào trong lòng ngực Khương Tô Mịch.

Sở Tri cũng muốn hỏi một chút Từ Lam có muốn ăn không, kết quả phát hiện Từ Lam lấy được vé liền đi rồi, chỉ đành phải từ bỏ.

Dịch Tư Ân và Thôi Bình Đào tuy không muốn xem phim hoạt hình, nhưng không có biện pháp nào khác, chỉ phải đi theo mọi người.

Vì là phim vẫn đang được chiếu ở các rạp nên không thể quay phim, nhóm quay phim chỉ có thể đợi ở bên ngoài, phát sóng trực tiếp cũng bởi vậy mà gián đoạn.

Không nghi ngờ, Khương Tô Mịch cùng Sở Tri ngồi ở chính giữa, Kỷ Trì Sâm cùng Từ Lam lần lượt ngồi ở bên cạnh hai người.

Phim mới vừa bắt đầu chiếu, người Sở Tri liền nghiêng về hướng Từ Lam, ở bên tai cô nhẹ giọng giải thích: “Anh không phải muốn xem phim tình cảm.”

Từ Lam mím mím lại khóe miệng đang cong cong, ngạo kiều mà trả lời: “Ồ, đây đâu phải chuyện của tôi.”

Phim bắt đầu chiếu, xem mười mấy phút rồi Khương Tô Mịch cũng không cảm thấy có hứng thú, cô ném bắp rang vào trong miệng,bất mãn mà châm chọc Kỷ Trì Sâm: “Chính anh tự mình xem thử xem phim này có hay không?”

Kỷ Trì Sâm không phản ứng.

Ngay lúc Khương Tô Mịch cho rằng anh sẽ không trả lời cô, Kỷ Trì Sâm lại đột nhiên cúi người tới gần.

Khoảng cách hai người được thu hẹp lại.

Trên người anh là hương thơm lạnh lẽo của tuyết tùng trộn lẫn mùi bắp rang thơm ngọt chui vào xoang mũi, nhưng kỳ diệu là tổ hợp này lại không thấy khó chịu.

Trong đầu Khương Tô Mich lóe lên một ý nghĩ.

Anh hôm nay dùng nước hoa Creed Himalayas.

Kỷ Trì Sâm giống như không thấy khoảng cách gần giữa hai người, lại ghé sát vào chút, chóp mũi khẽ chạm nhau, giọng nói do anh cố tình đè thấp âm lượng truyền đến: “Vậy giờ em muốn xem phim lãng mạn?”

Từ sau khi Kỷ Trì Sâm đi công tác về cho tới hôm nay, hai người lần đầu tiên lại thân mật như thế.

Nhận thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, Khương Tô Mịch cầm một viên bắp rang nhét vào trong miệng anh, đem người đẩy về chỗ ngồi, cô mới giận dỗi mà trả lời: “Không thèm!”

Thanh âm quen thuộc lại dễ nghe lần nữa truyền đến: “Được, vậy lần sau sẽ cùng em đi xem.”

Khương Tô Mịch cắn bắp rang, lẩm bẩm phản bác: “Ai muốn anh đi cùng.”

Cô về sau nhất định sẽ tìm một anh chàng đẹp trai đi cùng cô!

Xem xong phim thì đã là buổi chiều, sáu người lại cùng nhau đi ra.

Kỷ Trì Sâm hỏi Khương Tô Mịch: “Các người kế tiếp sẽ đi đâu?”

Khương Tô Mịch lấy ra bảng lịch trình: “Đi đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng.”

Từ Lam đi đến bên cạnh Thôi Bình Đào: “Vậy tôi đi trước đây.”

Cô ấy cười nhìn về phía Khương Tô Mịch: “Hai người đi chơi vui vẻ.”

Mới đầu khi Khương Tô Mịch bốc trúng Sở Tri tâm trạng của cô ấy xác thật có chút khó chịu, rồi lại nhìn đến địa chỉ biết được bọn họ sẽ cùng nhau đi xem phim, những cái cảm xúc vi diệu này lập tức muốn bùng nổ, cô ngay lập tức bắt tài xế lái xe đưa cô tới đây. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Nhưng vừa rồi cô cũng đã nhận ra, kể cả là Khương Tô Mịch hay là Sở Tri, đều không hề có tâm tư gì khác với nhau.

Từ Lam là đi rồi, nhưng Kỷ Trì Sâm hoàn toàn không có ý định đi.

Khương Tô Mịch nhìn bóng dáng Từ Lam chậm rãi nhỏ dần, dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn về phía Sở Tri: “Sao anh lại không đuổi theo?”

Sở Tri cười lắc đầu.

Chuyện tình cảm của người khác Khương Tô Mịch không nghĩ muốn xen vào, vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng hỏi, quay đầu liền nhìn thấy Kỷ Trì Sâm vẫn đứng bên cạnh cô: “Sao anh vẫn còn ở lại đây?”

Kỷ Trì Sâm mặt không đổi sắc: “Anh cũng phải đi quay ở tiệm bánh ngọt.”

Khương Tô Mịch cạn lời: “Tôi không tin, anh đem bản lịch trình ra đây cho tôi xem.”

Vốn là bốn người cùng đi song song, đi được một lúc liền biến thành Kỷ Trì Sâm cùng Khương Tô Mịch ở phía trước nói chuyện, Sở Tri cùng Dịch Tư Ân đi theo phía sau.

Sở Tri cười khẽ: “Người khác đều nói tổng giám đốc Kỷ là kiểu người lạnh lùng ít nói, nhưng lúc anh ta ở trước mặt Khương Tô Mịch lại nói rất nhiều.”

Dịch Tư Ân cười gượng hai tiếng, không có đáp lời.

Thời điểm được bắt cặp với Kỷ Trì Sâm, cô ta còn thật cao hứng.

Lúc nãy nghĩ nếu có thể dựa được vào Kỷ Trì Sâm, vậy thì không cần cùng Tôn Ảnh Minh diễn kịch nữa.

Chỉ là ai mà biết Kỷ Trì Sâm hoàn toàn không để ý đến cô ta.

Tập đoàn Kỷ Thụy tuy có nhiều công ty con về lĩnh vực sản xuất, nhưng lĩnh vực giải trí vẫn luôn là sản nghiệp top 1 của Kỷ Thụy, vài cái công ty điện ảnh nổi danh trong nước đều có cổ phần của Kỷ Thụy. ( truyện trên app T Y T )

Cho nên Dịch Tư Ân không muốn tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt.

Nếu Kỷ Trì Sâm với Khương Tô Mịch tình cảm thật sự tốt, vậy tại sao hai năm trước tài nguyên của Khương Tô Mịch lại kém như vậy?

Chỉ bằng chút tài nguyên từ các kẽ ngón tay thôi, cũng không đến mức vẫn luôn là vai diễn giống nhau, đều là nhân vật bị mắng chửi.

Có lẽ cô ta còn có thể lại tranh thủ một chút.

Cứ như vậy, bốn người cùng đi đến tiệm bánh ngọt.

Khương Tô Mịch đuổi Kỷ Trì Sâm vốn dĩ định ngồi bên cạnh cô đi, Kỷ Trì Sâm đành phải ngồi xuống chiếc bàn đằng sau.

Sau khi ngồi xuống, Dịch Tư Ân đưa thực đơn cho Kỷ Trì Sâm: “Tổng giám đốc Kỷ, anh nhìn xem muốn ăn cái gì không?”

Mắt Kỷ Trì Sâm không có rời khỏi người Khương Tô Mịch: “Tôi không ăn.”

Dịch Tư Ân tùy tiện chọn ly cà phê, quét mã.

Chờ cà phê được mang lên, Dịch Tư Ân đem microphone gỡ xuống, thấp giọng nói: “Lúc vừa mới ly hôn xác thật sẽ có chút không quen, nhưng không quen cũng không có nghĩa là còn tình cảm, chỉ cần qua đoạn thời gian đó thì tốt rồi.”

Cô ta lấy cái muỗng khuấy cà phê, họa tiết tinh xảo dần dần hòa lẫn vào với cà phê, cho đến khi nhìn không thấy hình dạng ban đầu: “Nếu đều đã ly hôn, còn tiếp tục dây dưa thì đối với anh hay cô ấy cũng đều không tốt.”

Kỷ Trì Sâm thu hồi ánh mắt, không nhịn được cười.

Nhưng Dịch Tư Ân thấy nụ cười này lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Anh tắt microphone đi, ngữ khí lạnh thấu xương: “Cô Dịch đây là muốn để mọi người biết bản thân mình gièm pha, phá hoại quan hệ của người khác sao? Nếu cô có thể đem chương trình này quay xong thì đối với mọi người đều tốt, còn cô nếu thật sự không muốn quay nữa, thì giữa đường thay đổi người cũng không phải là việc gì khó.”

Cái muỗng trong tay Dịch Tư Ân bang một tiếng rơi xuống: “Tôi xin, xin lỗi.”

Mấy ngày nay thấy thái độ của Kỷ Trì Sâm đối với Khương Tô Mịch, làm Dịch Tư Ân cơ hồ quên mất anh ta vốn là người như thế nào.

Hiện tại mới biết được, thời điểm bị anh nhìn chằm chằm, đừng nói là nói chuyện hay phản bác, căn bản thở cũng không dám thở mạnh.

Trong khi hai người Kỷ Trì Sâm đang nói chuyện, đồ uống ngọt Khương Tô Mịch và Sở Tri gọi cũng được mang lên.

Hai người đeo microphone, câu được câu không mà nói chuyện.

Khương Tô Mịch vốn dĩ cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm.

Lại thấy Sở Tri chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thấy anh lại một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ thất thần, Khương Tô Mịch phụt cười: “Đang nghĩ về Từ Lam? Hay là nói, anh đang đợi Từ Lam?”

Sở Tri sửng sốt, cúi đầu phủ nhận: “Không có.”

Khương Tô Mịch nhìn vành tai anh phiếm hồng: “Ồ, tôi tin anh.”

Sở Tri chuyển đề tài: “Cô cùng tổng giám đốc Kỷ tình cảm thật tốt.”

Khương Tô Mịch tựa như không thể tin được mà hỏi lại một lần: “Chúng tôi? Tình cảm tốt?”

Sở Tri gật đầu.

Khương Tô Mịch uống một ngụm cà phê, nghiêng đầu thấy được bóng dáng của Kỷ Trì Sâm được phản chiếu trong tấm kính của cửa hàng: “Anh nhầm rồi, chúng tôi không có tình cảm.”

Mấy người ngồi ở tiệm bánh ngọt một lúc, không nghĩ tới không đợi được Từ Lam, ngược lại lại gặp được Tôn Ảnh Minh.

Anh cùng Dương Mạn đẩy cửa vào, vừa lúc thấy cảnh tượng Kỷ Trì Sâm luôn chăm chú nhìn bóng lưng Khương Tô Mịch, hoàn toàn đem Dịch Tư Ân bỏ ở một bên.

Tôn Ảnh Minh đi qua kéo Dịch Tư Ân tới bên cạnh mình, thanh âm so với bình thường lớn hơn không ít: “Tổng giám đốc Kỷ, rõ ràng là anh đang ghép cặp hẹn hò cùng Tiểu Ân, nhưng lại luôn chạy theo Khương Tô Mịch, có phải là quá không thích hợp rồi không?”

Dịch Tư Ân ở bên cạnh anh điên cuồng kéo tay áo hắn, còn đánh hắn hai cái, muốn bảo anh ta câm miệng.

Nhưng Tôn Ảnh Minh không thèm để ý, gắt gao mà nhìn chằm chằm Kỷ Trì Sâm.

Khương Tô Mịch vừa thấy Tôn Ảnh Minh tới, tò mò mà nâng nâng đuôi lông mày, còn cố ý đem thân mình dựa ra phía sau, muốn nghe rõ ràng hơn chút.

Kỷ Trì Sâm nhìn thẳng vào mắt Tôn Ảnh Minh, đầu ngón tay không theo quy luật mà gõ nhẹ lên mặt bàn, thờ ơ lên tiếng: “Sao?”

Dịch Tư Ân sợ Tôn Ảnh Minh lại nói cái gì đó đắc tội đến Kỷ Trì Sâm, liền cùng với Dương Mạn, hai người tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo anh ta đi.

Sau khi Tôn Ảnh Minh rời đi, tiệm bánh ngọt khôi phục an tĩnh.

Khương Tô Mịch có chút thất vọng mà thả lỏng thân thể.

Chỉ có như vậy?

Tôn Ảnh Minh, sức chiến đấu của anh cũng quá thấp đi.

Sao không mắng thêm hai câu rồi hẵng đi?

Đang nghĩ ngợi, có người ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

Khương Tô Mịch hoảng sợ, trong lòng cô đang giúp Tôn Ảnh Minh nghĩ mấy lời để mắng Kỷ Trì Sâm, quay đầu liền thấy Kỷ Trì Sâm ngồi xuống bên cạnh mình.

Kỷ Trì Sâm đem cốc cà phê của cô bưng lên tới uống một ngụm, nói với Sở Tri: “Tôi không còn bạn đồng hành nữa, có thể ngồi ở đây không?”

Sở Tri ngơ ngác gật đầu.

Phần bình luận:

[Sở Tri: Tôi nào dám nói chuyện?]

[Kỷ Trì Sâm vừa mới còn nói không uống, hiện tại lại uống cà phê của Khương Tô Mịch, không phải đồ của vợ là không uống đúng không?]

[Ai nói Khương Tô Mịch đi bám người ta nhanh bước chịu đánh, rốt cuộc là ai bám người đây!]

Vốn dĩ Khương Tô Mịch cùng Sở Tri còn có thể nói một hai câu xã giao, sau khi Kỷ Trì Sâm tới, liền hoàn toàn không còn gì để nói, một lúc sau liền rời khỏi tiệm bánh ngọt.

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ là ba người trở về sớm nhất, không nghĩ tới sau khi về đến biệt thự, những người khác đã sớm về rồi.

Mục đích của tổ tiết mục dĩ nhiên không có đạt được.

Nhưng lượt xem cũng không ít, như thế nào cũng đều không lỗ.

Hôm nay cơm chiều như cũ là khách mời tự mình vào bếp, nguyên liệu nấu ăn là do tổ tiết mục chuẩn bị.

Dù sao hôm nay việc sắp xếp hẹn hò ngẫu nhiên này cũng xem như hố các khách mời, để bồi tội tổ tiết mục đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, đầy đủ các loại thịt, hải sản, rau dưa.

Mỗi cặp khách mời có thể chọn lựa ba loại thịt và thêm một phần rau dưa.

Cả một ngày chưa ăn cái gì làm Khương Tô Mịch đã sớm đói bụng, lôi kéo Kỷ Trì Sâm đi chọn nguyên liệu nấu ăn.

Nhóm khách mời khác cũng đều sôi nổi tiến lên chọn thức ăn.

Dịch Tư Ân và Tôn Ảnh Minh vừa chọn vừa cùng thương lượng buổi tối nên ăn cái gì.

Cặp đôi Dương Mạn cùng Thôi Bình Đào thì Thôi Bình Đào làm chủ chọn đồ, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi ý kiến của Dương Mạn.

Sở Tri thì hoàn toàn theo ý của Từ Lam, vẫn luôn quay sang hỏi cô.

Khương Tô Mịch lôi kéo Kỷ Trì Sâm sau khi nhìn một vòng, chỉ vào con mực, cua lớn cùng bò bít tết rồi nói với Kỷ Trì Sâm: “Tôi muốn ăn ba thứ này, mực xào, cua lớn hấp, bò bít tết làm chín bảy phần.”

Kỷ Trì Sâm sau khi nghe xong, gọi nhân viên công tác mang ba thứ gói lại.

Sau khi chọn xong đồ ăn, Khương Tô Mịch buông cánh tay Kỷ Trì Sâm, Kỷ Trì Sâm đưa mắt nhìn cánh tay mình, hỏi Khương Tô Mịch: “Còn rau xanh? Em ăn rau nào?”

Khương Tô Mịch quét mắt, thấy cũng không có rau nào đặc biệt muốn ăn: “Gì cũng được, anh quyết định đi.”

[Khương Tô Mịch cũng thật không biết ý đi, một chút cũng không thương lượng với Kỷ Trì Sâm?]

[Chính là, cô ấy hoàn toàn không suy xét mà dám làm như vậy chứng minh cô ấy biết Kỷ Trì Sâm sẽ không từ chối!]

[Là cố tình mà…]

[Các cặp khác đều thương lượng với nhau, Khương Tô Mịch đúng thật là ích kỷ quá rồi.]

[Vừa nãy hai người kéo tay rồi, là kéo tay đó, hôm nay chính là nắm tay, lại thêm chút nữa chính là ngày mai sẽ kết hôn lại.”

Bữa tối theo thường lệ là Kỷ Trì Sâm làm, lần này Khương Tô Mịch ngay cả phòng bếp cũng không đi vào, toàn bộ thời gian đều là đợi ở bên ngoài chờ ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ai làm việc nấy.

Dịch Tư Ân, Tôn Ảnh Minh cùng Dương Mạn ba người ngồi ở trên thảm chơi trò chơi.

Thôi Bình Đào đi ra ngoài chạy bộ.

Từ Lam cùng Sở Tri ngồi ở hai bên sô pha, một người đọc kịch bản, một người đọc sách, hình ảnh hài hòa lại đẹp đẽ.

Khương Tô Mịch một mình ôm máy tính ngồi trên sô pha đơn xem phim.

Kỷ Trì Sâm như cũ độc chiếm bàn ăn, biến nó thành bàn làm việc của mình.

Sau khi tham dự hội nghị quốc tế xong, Kỷ Trì Sâm gỡ tai nghe xuống, đứng dậy đi đến tủ lạnh cạnh TV lấy bình nước.

Lấy nước xong quay trở về liền thấy Khương Tô Mịch đang xem đến mê mẩn.

Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, bởi vì thân thể ngồi nghiêng dựa vào sô pha, làm một bên áo trượt xuống, lộ ra một mảnh nhỏ đầu vai trắng nõn.

Kỷ Trì Sâm ngẩng đầu liếc nhìn camera, sau đó duỗi tay giúp cô chỉnh lại áo, che lại bờ vai lộ ra ngoài của cô.

Khương Tô Mịch cảm giác được có người đụng vào mình, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, thấy là Kỷ Trì Sâm, lại bình tĩnh cúi đầu tiếp tục xem phim.

Hai người đều không chú ý làm hành động tưởng như bình thường này, lại gây ra một hồi sóng to gió lớn trên mạng.

[Tôi tuyên bố thuyền này chèo được, họ vừa thân mật lại hết sức tự nhiên!]

[Khẳng định là còn tình cảm! Cảm tình được thể hiện một cách tự nhiên như vậy không thể là giả được!]

[Tôi đang đắp mặt nạ, miệng cứ không tự chủ được mà điên cuồng cười ngây ngốc, ai hiểu được đây!]

Trên mạng độ thảo luận của buổi phát sóng trực tiếp hôm nay cũng cực kỳ cao.

Từ khi bắt đầu cảnh Kỷ Trì Sâm và Từ Lam ghen, đến Kỷ Trì Sâm đi theo Khương Tô Mịch đến tiệm bánh ngọt, rồi câu nói tràn ngập địch ý và tuyên bố chủ quyền kia của Kỷ Trì Sâm với Sở Tri có thể kiềm lại một chút không?

Đặc biệt là cảnh cuối cùng một màn Kỷ Trì Sâm giúp Khương Tô Mịch chỉnh lại quần áo, làm không ít người trực tiếp nhảy hố, điên cuồng mà hỏi khắp nơi xem hai người có nhóm siêu thoại CP không?

Nhưng cũng có không ít người hoài nghi là hai người chỉ đang diễn kịch.

Nếu thật sự ân ái như vậy, vậy tại sao lại còn ly hôn?

Chỉ cần là bôi đen Khương Tô Mịch thì lập tức sẽ có độ hot, không ít tài khoản giống như đã tìm được lý do phản bác, đều đang nói hai người nếu ân ái như vậy vì cái gì muốn ly hôn?

Fan CP vừa mới nhảy hố lập tức như bị hắt một gáo nước lạnh.

Có vẻ cũng có lý…

Nếu ân ái như vậy thì sao có thể ly hôn?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play