Sau khi sân vườn được dọn dẹp xong thì trời cũng đã tối, tổ chương trình đã chuẩn bị xong bữa tối cho nhóm khách mời. Qua việc cùng nhau làm việc buổi chiều, quan hệ của các cặp đôi có tiến triển không ít, bữa tối này bầu không khí cũng rất hoà hợp.
Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người bắt đầu tiến hành trò chơi kinh điển là chọn phòng ngủ. Biệt thự có tổng cộng bốn tầng.
Tầng một là phòng khách, bếp và các khu vực chung khác. Tầng hai mỗi bên có hai phòng, tổng cộng có bốn phòng, hai phòng dùng chung một phòng tắm. Tầng ba là phòng tốt nhất, cả tầng chỉ có hai phòng, có phòng tắm riêng, view đẹp.
Tầng trên cùng là gác mái, cả hai phòng đều nhỏ, hơn nữa muốn vệ sinh cá nhân phải sử dụng phòng tắm dành cho khách ở tầng một. Vì vậy không ai muốn lên gác mái cả. Mấy đôi vợ chồng lúc đầu còn không nói chuyện với nhau, bây giờ đều nhìn nhau ra hiệu cho đối phương cần phải cố gắng. Ngoại trừ hai người Kỷ Trì Sâm và Khương Tô Mịch, hai người đứng đó không nói một lời.
[Hai người này chỉ thiếu khắc hai chữ không quen lên trán mà thôi.]
[Tại sao tôi lại có cảm giác như Khương Tô Mịch đang ghét bỏ Kỷ Trì Sâm vậy?]
[Không phải chứ? Bây giờ còn có người nghèo đến mức không có tiền đi khám mắt sao?]
…
Khi mọi người còn đang ngơ ngác, một nhóm người đột nhiên từ bên cạnh lao ra, tách nhóm khách mời ra và đưa họ đến các khu vực khác nhau.
Buổi phát sóng trực tiếp cũng được cắt ghép một cách cẩn thận thành tám góc nhìn, người xem có thể xem cả tám góc nhìn hoặc có thể nhấp vào phần phát sóng trực tiếp của vị khách mời bản thân yêu thích để xem một mình người đó. Sau khi bị tách ra như vậy, nhóm khách mời cũng bối rối không kém khán giả.
Sau khi tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi. Có tám người cầm bảng vẽ đi ra và bước đến đứng trước chỗ họ.
Sau đó giọng của đạo diễn vang lên: “Những người đứng trước mặt mọi người hiện tại là họa sĩ, việc mọi người cần làm là miêu tả cho họ xem hôm nay vợ cũ, chồng cũ của mình mặc gì. Ai miêu tả càng chi tiết càng chính xác thì người đó sẽ được ưu tiên trong việc chọn phòng ở.”
Chẳng trách lại có người đột nhiên đi đến tách họ ra, có lẽ là sợ họ có thời gian để chuẩn bị. Đạo diễn: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đếm ngược hai mươi phút.” Mọi người nhanh chóng nghiêm túc bắt đầu hồi tưởng lại bộ dạng vừa rồi của đối phương.
Từ Lam: “Áo sơ mi vải lanh, quần tây…”
Sở Tri cũng nhớ tương đối rõ ràng về trang phục của Từ Lam, còn miêu tả cả kiểu tóc và màu tóc của cô ấy. Dịch Tư Ân cũng nói tương đối chi tiết. Nhưng Tôn Ảnh Minh hoàn toàn không để ý tới Dịch Tư Ân đang mặc cái gì, anh chỉ quan tâm đến làm thế nào để tỏ ra thân mật, có thể phát đường hay không mà thôi, suy nghĩ một hồi anh chỉ có thể nói đại khái về quần áo của Dịch Tư Ân hôm nay.
Dương Mạn cũng dựa vào trí nhớ của mình để miêu tả đại khái trang phục Thôi Bình Đào mặc hôm nay. Cuối cùng, cô ấy mỉm cười và nói: “Phong cách cũng không khác mấy so với trước đây.”
Cô ấy là kiểu người hiền lành, khi cười lên trông rất dịu dàng. Nhưng Thôi Bình Đào thậm chí còn không thể nói ra hôm nay Dương Mạn mặc gì. Mặc dù vậy, không có nhiều người chú ý đến hai người họ. Bởi vì mọi người đều đang bận xem Kỷ Trì Sâm và Khương Tô Mịch rồi.
Nếu nói miêu tả của Sở Tri đã rất chi tiết rồi thì Kỷ Trì Sâm như thể đang trực tiếp vẽ ra một bản sao của Khương Tô Mịch, mỗi chi tiết đều được anh nói ra rất rõ ràng. Kỷ Trì Sâm ngồi trên ghế nói: “Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đen nhỏ đơn giản, kết hợp với một đôi bốt đen, gót cao khoảng 4cm, mái tóc gợn sóng màu nâu sẫm dài đến thắt lưng, chia bốn sáu rẽ sang hai bên, đeo khuyên tai…”
Không những có thể miêu tả chính xác những thứ có kích thước tương đối lớn như quần áo và kiểu tóc, mà ngay cả những phụ kiện nhỏ như khuyên tai, vòng cổ cũng được anh nói ra chi tiết về cả màu sắc lẫn kiểu dáng. Thậm chí cuối cùng còn nói được cả son môi là màu số bao nhiêu.
Khu bình luận tất cả đều là những hàng dấu chấm hỏi.
[???]
[Sao có thể nhớ rõ ràng như vậy chứ! Kỷ Trì Sâm, mắt của anh nhất định là mọc trên người của Khương Tô Mịch rồi!]
Khương Tô Mịch thực ra không để ý hôm nay Kỷ Trì Sâm đang mặc gì, chỉ là khi tỉa cành hoa cô đã tình cờ thấy được. Những bộ đồ của anh ấy đều được may theo bộ, chỉ cần nhớ họa tiết ở trên là được, trên người Kỷ Trì Sâm không có nhiều phụ kiện, chỉ có đồng hồ, khuy măng sét và kẹp cà vạt. Cô đã ở cùng anh hai năm, những gì nên thấy đều đã thấy qua hết rồi, chỉ cần liếc mắt qua là cô có thể biết ngay đó là cái nào.
Vì vậy, trừ kiểu dáng của đồng hồ ra, Khương Tô Mịch đều miêu tả được rõ màu sắc và kiểu dáng của kẹp cà vạt và khuy măng sét.
[Họ vừa ly hôn nên việc họ nhớ chính xác hơn những cặp đôi khác là điều bình thường phải… không?]
[Nói đây là điều bình thường? Vậy bạn có nhớ được người kia của mình hôm nay ăn mặc như thế nào từ đầu đến chân không?]
[Suy nghĩ của tôi có thể không bình thường, nhưng tôi cảm thấy điều này cũng thật ngọt ngào huhuhu.]
[Thôi Bình Đào thực sự không thể so sánh được với Kỷ Trì Sâm… Hôm nay anh ấy rốt cuộc có nhìn Dương Mạn hay không?]
[Tôn Ảnh Minh cũng vậy!]
[Sở Tri nói khá chi tiết tỉ mỉ, anh ấy nhất định đã nhìn Từ Lam rất nhiều!]
Kỷ Trì Sâm nói rất chi tiết nên anh là người nói xong cuối cùng. Sau khi tất cả mọi người miêu tả xong, nhân viên tô chương trình đến lấy tranh trên tay của từng họa sĩ, sau đó mọi người lại trở về phòng khách.
Bức ảnh đầu tiên được chiếu lên là Dương Mạn do Thôi Bình Đào miêu tả. Bức tranh chỉ có một chiếc áo khoác ngoài và hoạ tiết cũng không đúng. Ngay cả đạo diễn cũng phải cau mày. Thôi Bình Đào xấu hổ gãi đầu: “Tôi không để ý lắm đến cái này.” Dương Mạn bên này sắp không giữ được nụ cười trên môi rồi.
Về đội của Dịch Tư Ân và Tôn Ảnh Minh, Dịch Tư Ân trả lời đúng được tương đối nhiều, còn Tôn Ảnh Minh cũng chỉ nhỉnh hơn Thôi Bình Đào một chút. Dịch Tư Ân trong lòng thầm mắng Tôn Ảnh Minh mấy chục lần, nhưng vẫn cười nói: “Nói ra thì tôi có mấy bộ quần áo có màu sắc và kiểu dáng gần giống nhau.” Ý muốn ám chỉ rằng cô có nhiều quần áo và trang sức, nói đỡ một phần giúp cho Tôn Ảnh Minh. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Đội của Từ Lam và Sở Tri thì cả hai đều miêu tả được gần như toàn bộ.
Đạo diễn lấy ra hai bức tranh cuối cùng, đôi mắt cũng phải mở to thêm một chút. Anh lấy ra một bức và đặt lên bên cạnh Khương Tô Mịch nói: “Chỉ cần vẽ thêm gương mặt lên thì gọi đây là ảnh cũng được đi.”
Khương Tô Mịch cầm bức tranh qua nhìn một cái, thật sự trông giống hệt cô. Nhưng cô không hề ngạc nhiên mà chỉ xem qua rồi lại đưa nó lại cho đạo diễn. Kỷ Trì Sâm trí nhớ trước nay đều rất tốt, anh có thể nhớ được cũng không có gì ngạc nhiên.
Kết quả không còn nghi ngờ gì nữa, Khương Tô Mịch và Kỷ Trì Sâm chuyển đến tầng ba, Thôi Bình Đào và Dương Mạn chuyển đến gác mái, còn lại hai đội sống ở tầng hai, đội Từ Lam chọn trước, họ chọn hai phòng có tầm nhìn tốt hơn ở bên trái.
Khi mọi người đang lấy hành lý, Từ Lam đột nhiên nói: “Có thể đưa cho tôi bức tranh miêu tả tôi được không?” Đạo diễn sửng sốt một chút, nhưng vẫn lấy bức tranh ra đưa cho cô: “Được.”
Sở Tri đang thu dọn hành lý, anh ngẩng đầu nhìn cô, nhưng Từ Lam lại không nhìn anh, xách hành lý lên rồi rời đi trước.
…
Ngày đầu tiên đã kết thúc như vậy, buổi phát sóng trực tiếp cũng kết thúc khi các khách mời trở về phòng của mình. Nhưng trên mạng bây giờ mới chỉ bắt đầu náo nhiệt.
Hiện tại mọi người đều thảo luận về từ khoá “Máy ảnh hình người Kỷ Trì Sâm”, khiến nó nhanh chóng leo lên bảng hot search. Phổ biến là đoạn ghi lại màn hình buổi phát sóng trực tiếp khi Kỷ Trì Sâm miêu tả chính xác trang phục của Khương Tô Mịch ngày hôm nay.
[Trước khi bấm vào tôi còn nghĩ mục gì mà lại khoa trương thế này? Sau khi bấm vào, tôi thật sự phải quỳ xuống rồi.]
[Anh ấy thực sự quan sát rất tỉ mỉ, nhưng tôi cũng không thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào Khương Tô Mịch lúc nào cả.]
[Có một kiểu nhìn gọi là nhìn trộm]
[Với cả Khương Tô Mịch miêu tả cũng rất chính xác, tuy kiểu dáng đồng hồ sai nhưng cũng gần giống!]
[Thành thật mà nói, so với cặp của Dịch Tư Ân, tôi thích cặp này nhiều hơn. Bề ngoài họ tỏ ra không quen biết nhưng thực tế thì họ hiểu rất rõ về nhau.]
[Vụ án đã được phá, Kỷ Trì Sâm có trí nhớ rất tốt và từng đoạt giải thưởng.]
[Chỉ cần không ghép đôi lung tung thì dù cặp đôi bạn thích không được nhiều chú ý cũng không sao.]
Trên mạng chia làm hai luồng ý kiến, mỗi nhóm giữ quan điểm riêng và thảo luận rất sôi nổi. Bài viết vẫn nằm trên hot search vào sáng hôm sau. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của những vị khách trong biệt thự. Đi qua đi lại một ngày, lại lao động thêm một buổi chiều, mọi người đều đã mệt rồi.
…
Sáng hôm sau không có chuyện gì, Khương Tô Mịch ngủ đến tận chín giờ mới dậy, nằm trên giường một lúc, đến chín giờ rưỡi mới xuống lầu. Khi đến phòng khách đã nhìn thấy mọi người đều có mặt ở đó rồi.
Sở Tri đang ngồi trên sô pha đọc một quyển sách tiếng Anh. Từ Lam sau khi tập thể dục và đi tắm xong hiện tại đang đọc kịch bản của một bộ phim truyền hình mới trên máy tính bảng. Bốn người còn lại đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Tôn Ảnh Minh và Dịch Tư Ân vừa nói vừa cười, khiến bầu không khí giữa Thôi Bình Đào và Dương Mạn cũng tốt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ Dương Mạn vẫn bởi vì Thôi Bình Đào không nhớ rõ hôm qua cô mặc gì nên cảm thấy có chút khó chịu. Kỷ Trì Sâm ngồi ở bàn ăn, anh đang xử lý công việc bằng máy tính xách tay.
Cư dân mạng thấy bây giờ Khương Tô Mịch mới đi xuống lầu nên lại bắt đầu nói cô.
[Mọi người đã ăn sáng xong, bây giờ cô ấy mới dậy sao?]
[Đừng nói, nếu cô ấy dậy sớm thì tôi mới ngạc nhiên đấy.]
[Ngày nghỉ mà thức dậy muộn cũng có sao…]
[Đang quay chương trình đó, ngày nghỉ cái gì. Có thể kính nghiệp hơn chút được không?]
Từ Lam nhìn thấy cô bây giờ mới dậy, trên mặt đầy vẻ hâm mộ: "Tôi cũng muốn dậy muộn, hiếm hoi lắm mới có được ngày nghỉ như hôm nay. Ai ngờ nệm có vấn đề, vừa sáng tôi đã tỉnh rồi."
Ngay khi Từ Lam lên tiếng, fan hâm mộ của cô đã nhanh chóng gõ vào rất nhiều bình luận.
[Đối với những người bận rộn như họ, đây không phải ngày nghỉ thì là gì?]
[Ai lại dậy sớm vào ngày nghỉ cơ chứ?]
[Huhuhu tôi yêu cầu tổ chương trình thay nệm càng sớm càng tốt.]
Những bình luận này nhanh chóng đẩy hết những bình luận vừa chế giễu Khương Tô Mịch không kính nghiệp khi nãy xuống.
Sở Tri đang chăm chú đọc sách, nghe thấy Từ Lam nói xong đột nhiên đặt sách xuống và hỏi: “Nệm bị sao vậy?” Giọng điệu Từ Lam đột nhiên bình tĩnh lại nói: “Không có gì, tổ chương trình đã gọi người tới đổi rồi.”
Sở Tri lại cầm cuốn sách lên và nói: "Được."
Kỷ Trì Sâm đang nhìn máy tính cũng ngẩng đầu lên hỏi: "Muốn tập thể dục không?"
Khương Tô Mịch lắc đầu: "Hôm nay tôi không muốn tập." Kỷ Trì Sâm chỉ vào bữa sáng được đặt bên cạnh anh nói: "Vậy lại đây ăn sáng đi." Khương Tô Mịch bước tới và ngồi bên cạnh anh ăn sáng. Kỷ Trì Sâm cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh lên và đặt nó trước mặt Khương Tô Mịch.
Khương Tô Mịch mở khóa bằng dấu vân tay của mình, mở một ứng dụng video lên sau đó vừa ăn sáng vừa xem. Chương trình đã trang bị tấm chắn tín hiệu, máy tính bảng chỉ có thể xem ứng dụng video của Hoa Dương TV. May mà bộ phim truyền hình Khương Tô Mịch đang theo dõi đã có trên ứng dụng.
Mà Kỷ Trì Sâm sau khi hoàn thành chuỗi hành động này liền quay lại làm việc. Hai người làm hai việc khác nhau nhưng lại vô cùng hòa hợp.
[Thì ra đó là bữa sáng Kỷ Trì Sâm để lại cho Khương Tô Mịch?!]
[Động tác mang máy tính bảng của mình để lên cho cô ấy xem phim thật là thuần thục mà.]
[Nhìn thấy cảnh này, tôi thậm chí còn nghi ngờ việc hai người họ có thực sự đã ly hôn hay chưa?!]
[Bữa sáng mỗi người một phần, chỉ có Khương Tô Mịch là người duy nhất chưa ăn, sao có thể nói là đặc biệt giữ lại cho cô ấy?]
…
Đạo diễn không đưa ra bất kỳ nhiệm vụ nào cho đến khi Khương Tô Mịch ăn xong bữa sáng. Vì vậy ngoại trừ Dương Mạn trở về phòng tập yoga, những người khác vẫn tiếp tục làm việc mình đang làm. ( truyện trên app T Y T )
Khương Tô Mịch cũng ngồi đó cầm máy tính bảng xem hai tập phim truyền hình mới được cập nhật tối qua. Khi gần đến bữa ăn, một mùi thơm từ trong bếp bay ra, Từ Lam đi tới gọi Khương Tô Mịch: "Em có muốn đi mua sắm không? Chị muốn mua một ít salad, hình như trong khu biệt thự có một siêu thị nhỏ."
Từ Lam sợ cô sẽ không thể nhập đoàn phim sau khi chương trình kết thúc, bữa sáng do tổ chương trình chuẩn bị vào buổi sáng đối với cô mà nói lượng calo vốn đã hơi cao nên cô phải khống chế đồ ăn một chút vào buổi trưa. Khương Tô Mịch tắt phim truyền hình và đưa lại máy tính bảng cho Kỷ Trì Sâm rồi nói: "Được ạ!"
Kỷ Trì Sâm cầm lấy máy tính bảng, cất đi rồi lại làm việc, động tác của anh thành thạo đến mức có thể nhận ra rằng anh đã làm điều đó rất nhiều lần.
…
Dãy biệt thự này là dãy biệt thự nghỉ dưỡng dành cho giới nhà giàu, siêu thị tuy nhỏ nhưng tinh tế và có đủ mọi thứ cần thiết. Khi hai người chọn được salad và quay lại, trên bàn ăn đã được dọn xong bát đũa để chuẩn bị ăn cơm trưa rồi.
Sau khi tất cả đồ ăn đã được bày ra, đầu bếp lau tay rồi bước ra: "Tôi đi đây, mọi người ăn từ từ nhé." Lúc đầu mọi người còn tưởng đầu bếp nấu xong rồi nên rời đi, nhưng khi đạo diễn thông báo rằng bắt đầu từ tối nay, mọi người sẽ phải tự nấu ăn, lúc đó mọi người mới hiểu ra. Đầu bếp vừa nãy là thực sự nói lời tạm biệt!
Hai giờ chiều, mọi người ngồi lên xe đi sang làng bên cạnh để mua thức ăn. Biệt thự nằm ở ngoại ô, cách đó một giờ lái xe có vài ngôi làng. Không phải tổ tiết mục không nghĩ tới việc trực tiếp đi đến một khu chợ gần hơn, nhưng dù sao trong chợ cũng có rất nhiều người, lại có mấy người Từ Lam, Dịch Tư Ân ở đây, rất có thể sẽ gây ra tắc nghẽn.
Không bằng đến một ngôi làng gần đó, còn có thể để các khách mời dạo chơi. Khương Tô Mịch vẫn ngồi với Từ Lam. Cả hai nói chuyện thân thiết với nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Một giờ sau, mọi người đến một ngôi làng. Hầu như tất cả các khách mời đều lớn lên ở thành phố, khi đến ngôi làng, họ đều tò mò và cảm thấy mới mẻ về mọi thứ. Hóa ra khi mua cá, có thể bắt ngay một con từ trong ao cá, tươi mới một trăm phần trăm.
Gà cũng có thể bắt ngay từ chuồng gà tại chỗ và còn có thể hái rau tươi từ ruộng rau. Mua thức ăn xong, mọi người lại đi dạo quanh làng một lúc rồi mua một ít trái cây do dân làng tự trồng, mãi đến gần năm giờ mới trở về.
May mắn thay, bây giờ là mùa hè, sáu giờ hơn mà trời vẫn còn sáng. Các khách mời cầm theo thức ăn, vừa vào cửa đã lao ngay vào căn bếp rộng rãi của biệt thự. Bây giờ mọi người đã biết vì sao tổ chương trình lại chọn một căn biệt thự có căn bếp lớn và nhiều bếp nấu như vậy. Hóa ra là để dành cho bọn họ.
Sau khi Khương Tô Mịch bước vào và đặt thức ăn xuống, cô liền lùi lại một bước. Cô thật sự là một kẻ ngốc khi trong nhà bếp. Kỷ Trì Sâm cũng im lặng lùi lại một bước. Nhiều người như vậy, không đến lượt anh làm đâu nhỉ.
Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi bếp, đạo diễn lên tiếng. Việc nấu ăn sẽ được thực hiện theo đội và bạn sẽ ăn những gì đội của bạn nấu. Nói cách khác, nếu Khương Tô Mịch và Kỷ Trì Sâm không nấu thì tối nay họ sẽ không có cơm ăn. Cư dân mạng vừa rồi đều thấy Khương Tô Mịch muốn rời đi, bình luận lại trở nên sôi nổi.
[Ồ haha.]
[Cười chết mất thôi, không biết cô ấy định làm gì.]
[Vừa rồi cô ấy muốn rời đi à? Cô ấy thực sự cho rằng mình là đại tiểu thư để người khác nấu ăn à?]
Ai ngờ sau khi nghe thông báo, Khương Tô Mịch quay lại nhìn Kỷ Trì Sâm một cái, hất cằm chỉ vào nhà bếp và ra hiệu cho anh nấu ăn.
[Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Cô ấy bảo Kỷ Trì Sâm nấu ăn phải không?]
[Hahahaha, tôi cười chết mất. Tôi rất mong chờ phản ứng của Kỷ Trì Sâm.]
[Tổ chương trình nhất định sẽ không để Kỷ Trì Sâm đói bụng. Về phần Khương Tô Mịch… Tự mình làm tự mình nhận.]