Lộ Đinh cau mày, trả lời một cách chắc chắn: “Đúng là tôi có chứng mù mặt, nhưng chỉ rất nhẹ mà thôi. Bình thường sau khi xem ảnh vào buổi chiều thì tôi sẽ có ấn tượng, nhưng khi tôi nhìn thấy… cha và mẹ, họ lại hoàn toàn xa lạ với tôi.”
Số 111 sững sờ, vội nói: “Chờ một chút, tôi kiểm tra giúp anh.”
Haiz, kiểu này chắc là sẽ khó khăn rồi đây. Chứng mù mặt… nếu lúc đó không nhận ra nhân vật chính mà simp nhầm người khác thì phải làm sao bây giờ!
Số 111 kiểm tra khoảng nửa giờ sau, cuối cùng cũng có kết quả.
“A a a, thân thể này cũng mắc chứng mù mặt, nhưng nghiêm trọng hơn so với anh trai nhỏ một tí. Nhưng theo lý mà nói, chứng mù mặt là một loại bệnh tâm thần, không phải bệnh về thể chất, vậy nên tôi cũng không để tâm đến nó lắm. Nhưng nó lại hợp nhất với chứng mù mặt nhẹ của anh trai nhỏ, mù lại càng mù, thế nên mới… he he he.” Số 111 cười làm lành vài tiếng: “Xin lỗi anh trai nhỏ, đây thật sự là sơ xuất của tôi.”
Lộ Đinh im lặng trợn mắt, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Liệu có ảnh hưởng đến nhiệm vụ của tôi không?”
Số 111 gào thét trong lòng: “Tất nhiên là có rồi!!! Có nhà ai lại có kẻ simp mắc phải chứng mù mặt không hả!! Lỡ lúc đó nhận nhầm người để simp thì phải làm sao bây giờ!!!”
Chỉ là đây cũng không phải là vấn đề lớn trong mắt nhân viên kim bài hệ thống số 111 của cậu.
“Anh trai nhỏ đừng lo lắng. Vì để bù đắp lỗi lầm, tôi sẽ cài đặt một chương trình mới cho anh. Chỉ cần nhân vật chính yêu cầu công lược xuất hiện thì chương trình sẽ lập tức nhắc nhở anh người đó là ai, vậy nên anh không cần lo sẽ nhận sai người đâu nhé!”
Lộ Đinh không thèm quan tâm, chỉ cần có thể ở lại hoàn thành nhiệm vụ là được, còn số 111 muốn cài đặt chương trình gì đấy trên người cậu cũng chả sao cả.
“Khi nào thì cài đặt?”
“…” Số 111 đột nhiên có hơi chột dạ: “Sẽ… phải mất một khoảng thời gian, vì chương trình còn chưa được nghiên cứu phát minh ra. Nhưng mà anh cứ yên tâm! Sẽ không mất nhiều thời gian đâu! Rất nhanh nha! Chỉ cần một tuần thôi!”
Lộ Đinh hài lòng gật đầu, tuyệt đối không thể để chứng mù mặt cản trở việc hoàn thành nhiệm vụ của cậu.
Chỉ là: “Vậy tuần này làm sao tôi nhận ra được nhân vật chính? Chẳng lẽ tuần này tôi không cần phải làm gì à?”
Số 111 hừ hừ trả lời: “Không phải đã có tôi ở đây rồi sao? Tuy rằng sau khi chính thức tiến vào cốt truyện, hệ thống sẽ không được nói chuyện với ký chủ ngoại trừ nhắc nhở các mục cốt truyện. Nhưng dù sao đây cũng là tình huống đặc biệt, đến lúc đó tôi sẽ nhỏ giọng nhắc nhở anh nhân vật chính là ai!”
Lộ Đinh ngẫm nghĩ ý tưởng này trong đầu, cảm thấy khó có thể thực hiện được.
Chỉ mong khi thời cơ đến, số 111 không đáng tin cậy này sẽ không tự dưng biệt tăm biệt tích biến đi đâu mất .
Mà, lúc đó chính cậu cũng không thể trốn đi được.
…
Đại học B, một trường đại học toàn diện dễ dàng lọt vào top ba trong bảng xếp hạng Đại học Quốc Gia.
Nguyên chủ thật sự có tham vọng, đã thi đậu vào bằng phương thức xét tuyển thấp nhất.
Chỉ cần xuống tàu điện ngầm, đi bộ thêm một đoạn nữa thì sẽ có thể nhìn thấy lối vào đông đúc của đại học B.
Lộ Đinh kéo chiếc vali chứa đầy tình yêu của mẹ và chiếc balo đầy ắp tình thương của cha, đi về phía cổng trường.
Trên đường đi ngang qua rất nhiều người, Lộ Đinh vô thức liếc nhìn khuôn mặt của bọn họ.
Quả nhiên, khi quay đầu nghĩ ngợi một lúc đã không còn thấy ấn tượng gì nữa. Lộ Đinh thở dài, thầm nghĩ vẫn nên đợi số 111 nhắc nhở cho cậu vậy. ( truyện trên app T𝕪T )
Sau khi vào trong trường cũng không còn đông đúc như ở trước cổng nữa. So với những người khác, hành lý của Lộ Đinh không nhiều lắm, chỉ là cứ mang theo nó đi khắp nơi thế này cũng khiến cậu cảm thấy hơi mệt mỏi. - lucky team t.y.t
Lộ Đinh hâm mộ nhìn cô bé đang được cậu học sinh nam xách hộ hành lý, đột nhiên cậu bị ai đó choàng nhẹ lên vai.
“Đang nhìn gì đấy?” Người nọ hỏi cậu.
Lộ Đinh quay đầu lại thì thấy người này có mái tóc đỏ, dáng vẻ vừa tuỳ ý vừa loè loẹt. Nhưng nhìn vào khuôn mặt đó, cậu không thấy có ấn tượng gì. Lộ Đinh cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó mấy lần, cố gắng tìm ra một đặc điểm nào đó mình có thể nhớ được.
Xét theo cách người này chủ động chào hỏi nguyên chủ thì chắc hẳn hai người có mối quan hệ rất thân thiết, điều này có nghĩa là cậu chắc chắn sẽ thường xuyên gặp phải tình huống kiểu này, lúc đó sẽ hơi khó khăn nếu bản thân mình không nhận ra bọn họ.
Mà không biết những người này có biết nguyên chủ mắc chứng mù mặt hay không… Nếu đã biết thì bọn họ cũng chỉ biết nguyên chủ chỉ mắc bệnh này loại nhẹ mà thôi… Lộ Đinh nhìn chằm chằm đến mức thất thần.
Biểu cảm trên mặt người nọ dần dần từ nghi hoặc “sao Tiểu Lộ lại không nói gì” thành hoảng sợ “trời má thằng nhóc này sẽ không đổi mục tiêu thành mình đấy chứ!”
“Tiểu… Tiểu Lộ…” Người nọ sợ hãi nuốt nước bọt: “ Cậu đang nhìn gì thế?”
Lộ Đinh còn đang rối rắm không biết những người xung quanh nguyên chủ có biết chuyện nguyên chủ bị mắc chứng quên mù hay không, nghe được câu hỏi này, cậu thản nhiên trả lời: “Đang nhìn cậu.”
“…” Người nọ càng hoảng sợ hơn: “Tôi… tôi có gì đẹp đâu mà nhìn...”
Tầm mắt của Lộ Đinh chuyển từ khuôn mặt người đối diện sang nửa người trên của cậu ấy, cậu nhìn theo động tác quay đầu của người trước mặt, trên cổ người này dần lộ ra thứ gì đó.
“Cậu đang đeo cái gì trên cổ vậy?”
“Hả?” Đột nhiên cuộc nói chuyện bị đổi sang đề tài khác, người nọ ngẩn người, rồi giơ tay móc sợi dây đen đang ở trên cổ mình ra. Trên sợi dây màu đen có một hình vuông nhỏ: “Cậu đang nói cái này hả? Là vòng cổ.”
Lộ Đinh nhướng mày hỏi: “Cậu vẫn luôn đeo nó à? Dù tắm hoặc đi ngủ hay làm những việc khác cũng không tháo nó xuống?”
“Đúng vậy.” Người nọ trả lời: “Không phải mọi người trong kiến túc xá của chúng ta đều biết đây là bùa hộ mệnh của tôi sao? Nếu không có thứ này thì tôi cũng không thể đậu vào được đại học B, nhỡ đâu tôi tháo xuống một phát là bị đuổi khỏi trường luôn thì sao?”
Lộ Đinh hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng mình lại hỏi được một tin tức khác.
“Được rồi, bạn cùng phòng tốt của tôi, học kỳ mới rồi, chúng ta làm quen lại một chút nhé.” Lộ Đinh giả thành một cậu học sinh mắc bệnh Trung Nhị* trong truyện tranh Nhật Bản, đưa tay về phía người đối diện và nói: “Xin chào, tôi là Lộ Đinh.”
(*) Bệnh trung nhị: Từ gốc là Chuunibyou tức “hội chứng học sinh trung học cơ sở năm 2”. Đây là một từ lóng mang nghĩa chế nhạo ở Nhật Bản, mô tả những thiếu niên ở tuổi khoảng 13-14 tuổi hành động như thể một người lớn “biết tuốt”, hoặc ảo tưởng rằng bản thân sở hữu năng lực đặc biệt mà không ai khác có được. Một số thậm chí còn tỏ ra đáng ghét, kiêu ngạo và coi thường những người lớn tuổi hơn. Lối suy nghĩ hoặc hành động này chủ yếu xuất hiện ở thanh thiếu niên trong giai đoạn dậy thì, tuy nhiên có những người vẫn hành động như vậy ngay cả sau khi đến tuổi trưởng thành. Ở Việt Nam, nó thường được nhắc đến như ‘hội chứng Trung Nhị’ hoặc các từ tương đương như ‘hội chứng tuổi teen’ hay ’hội chứng tuổi dậy thì’. (theo kilala.vn)
“Có thể… có thể đừng làm như vậy được không, tôi có hơi xấu hổ.” Chàng trai trẻ có hơi ngập ngừng.
Lộ Đinh thấp giọng nói: “Cậu không thể cứ để tôi tự xấu hổ một mình như vậy đúng không?”
Chàng trai trẻ trợn mắt, nhỏ giọng nói thầm “rõ ràng là tự cậu muốn làm vậy mà” cậu ấy vươn tay ra, miễn cưỡng giới thiệu: “Xin chào, tôi là Trần Diệc, Diệc có bốn Hoả*.”
(*) Diệc trong Trần Diệc (陈燚) được tạo nên bằng bốn bộ Hoả (火).
Lộ Đinh hài lòng cười nói: “Bảo sao cậu có mái tóc đỏ rực rất đẹp.”
Trần Diệc cạn lời.
Hai người bắt đầu cùng nhau đi bộ về ký túc xá.
Trên đường đi, Trần Diệc đột nhiên hỏi: “Vừa rồi cậu nói vì là học kỳ mới nên chúng ta làm quen lại, tôi vẫn chỉ nghĩ là do cậu đang mắc hội chứng tuổi teen mà thôi, nhưng bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy cậu thật sự có hơi khác so với trước đây.”
Thân thể Lộ Đinh đột nhiên căng thẳng. Cậu không biết nếu để người khác biết cậu không phải là Lộ Đinh thật thì sẽ có hậu quả như thế nào, nên cậu chỉ có thể cố gắng không để bị vạch trần.
Cậu có hơi lo lắng hỏi: “Tôi có gì khác trước kia à?”
Trần Diệc lại im lặng, trong lúc cậu ấy không nói gì, tay đang cầm vali của Lộ Đinh trở lên cứng ngắc. Không lâu sau, cuối cùng cậu ấy cũng mở miệng.
“Tôi chỉ cảm thấy so với học kỳ một thì trông cậu vui vẻ hơn rất nhiều… Ờm, thật ra nhìn giống như một người hoàn toàn khác. Trước kia cậu không dám nhìn thẳng vào chúng tôi, bây giờ lại dám nhìn chằm chằm vào tôi.” Trần Diệc cảm thán, lắc đầu nói: “Có tiến bộ, tiến bộ cực lớn!”
Lộ Đinh giả lả cười vài tiếng, cậu thật không ngờ nguyên chủ lại có tính cách như vậy. Chẳng qua là hiện tại cậu đã vui vẻ nói chuyện với người ta rồi, cũng không thể trở lại trạng thái trước kia của nguyên chủ được, cậu chỉ có thể giải thích: “Tôi đã tỉnh ngộ rồi, trước kia là do còn quá non nớt mà thôi.”
“À tỉnh ngộ rồi à?” Trần Diệc lặp lại đầy ẩn ý, vài giây sau lại nói nhảm: “Này, vậy đối tượng kia của cậu, khụ… còn tình cảm sâu đậm với người ta nữa không?”
Lộ Đinh không ý thức được cậu ấy đang nói đến ai nên hỏi: “Ai cơ?”
Trần Diệc khẽ nhếch mép, vẻ mặt như muốn nói cậu lại còn giả vờ nữa: “Còn có thể là ai chứ? Chính là Mạnh Vân Trìnhc cậu đã simp nam thần nhà người ta cả nửa học kỳ rồi đấy.”
“Ừ… vẫn còn.” Lộ Đinh không dám phủ nhận, dù sao đây cũng là nhiệm vụ của cậu.
“Vậy cậu nói mình tỉnh cái gì…” Trần Diệc đang lải nhải một nửa bỗng nhiên ngừng lại.
Lộ Đinh khó hiểu nhìn cậu ấy, phát hiện cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên đang đi ở phía trước. Cậu cũng nhìn họ vài giây, dường như cũng không khác biệt gì mấy ngoại trừ có hơi cao chút, bọn họ đang đưa lưng về phía cậu nên không nhìn thấy được khuôn mặt của họ.
Điểm khác biệt duy nhất so với những người khác có lẽ là cả hai đều không có quá nhiều hành lý, mỗi người đều đeo một chiếc ba lô màu đen. Mà ahi tay người cao hơn kia đang đút túi quần, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày màu trắng, nhìn chung thì thần thái nhàn nhã hơn nhiều so với thiếu niên bên cạnh.
“Trần Diệc.” Lộ Đinh thu tầm mắt lại, gọi người bên cạnh một tiếng: “Cậu đang nhìn cái gì đấy?”
Trần Diệc nhìn về phía Lộ Đinh với vẻ mặt khó hiểu.
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào Lộ Đinh một lúc sau đó nâng cằm lên, nhìn vào bóng lưng của hai chàng trai vừa rồi và hỏi: “Cậu không nhận ra họ à?”
Nội tâm Lộ Đinh thầm nói một người mắc chứng mù mặt như tôi thì có thể nhận ra ai chứ? Nhưng cậu vẫn giả vờ tiếp tục nhìn hai người kia.
Hai chàng trai đều cao lớn và có chân dài, chỉ cần một bước chân là có thể chạm được lên đỉnh đầu của bọn họ, khoảng cách giữa bọn họ và Trần Diệc đã bị kéo xa rất nhanh, cậu không nhìn rõ họ được nữa.
“Là ai vậy? Có hơi xa, nhìn không rõ.”
Trần Diệc thở dài, nói ra cái tên quen thuộc.
“Là Mạnh Vân Trình đó.”
“Cậu đã simp người ta tận nửa học kỳ rồi đấy.”
Nói xong, cậu ấy trừng mắt nhìn về phía Lộ Đinh với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Cậu vừa mới nói vẫn còn mê đắm đuối anh ấy, đừng có nói là không nhận ra người ta đấy nhé.”