Thành phố B
Cuối hè.
Trong phòng ngủ, Lộ Đinh ngơ ngác sờ lên tấm chăn mỏng màu xanh da trời đang phủ trên người, cảm thấy rất mềm mại.
Đã tỉnh lại gần nửa giờ rồi nhưng cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống mình đang gặp phải.
Lộ Đinh nhớ rõ mình bị đau tim, nhưng khi được đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn.
Ngay khi ý thức đang mơ hồ, dường như có ai đó đang nói điều gì đấy bên tai cậu. Giọng nói của người này rất kỳ lạ, như thể nó được phát ra từ một sản phẩm điện tử nào đó, tương tự như siri.
“Chú Lộ Đinh?”
Lộ Đinh còn đang mê man suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cũng không nhận ra có điều gì đó không ổn, thậm chí cậu còn thầm nghĩ rằng đúng rồi, chính là giọng nói này,
“Chú Lộ Đinh?!” Có lẽ con “Siri” này đã mất hết kiên nhẫn nên không nhịn được mà gọi lớn hơn.
Âm thanh điện tử vang lên trong tai, mà phòng ngủ không có một ai khác ngoại trừ cậu, cuối cùng Lộ Đinh cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Ai đấy?!”
”Siri” nói: “Chú Lộ Đinh, là tôi đây. Khi chú sắp chết, chúng ta từng có một cuộc trò truyện ngắn với nhau đó, chú không nhớ sao?”
Lộ Đinh cau mày, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng giờ lại còn rét lạnh đến đáng sợ hơn.
“Cậu là ai? Chúng ta đã nói chuyện gì?”
Lộ Đinh mơ hồ đoán được, vật nhỏ phát ra âm thanh không biết từ nơi nào này chính là người cậu nói chuyện trong lúc ý thức đang mơ hồ. Mà khi đó cậu đang không được tỉnh táo, chỉ đáp lại vài tiếng ậm ừ trước giọng nói đó ở thế giới bên ngoài, cũng không biết vật nhỏ này đã lừa cậu những vì.
Đối mặt với câu hỏi của Lộ Đinh, “Siri” không hề hoảng sợ mà trả lời: “Tôi là nhân viên kim bài hệ thống số 111 của Cục Quản Lý Thời Không, chú có thể gọi tôi là Tiểu Nhất hoặc anh Nhất. Khi ý thức của chú sắp tiêu tan, tôi đã kiểm tra đo lường được quyết tâm sống sót của chú. Dưới sự đồng ý của chú, tôi đã ký kết khế ước, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì chú có thể sống sót ở thế giới này!”
“Đương nhiên nếu chú muốn trở về thế giới ban đầu thì cũng có thể.” Số 111 tiếp tục nói: “Nhưng ở thế giới ban đầu, chú đã bị tuyên bố tử vong cho nên nếu muốn trở về phải tìm cho chú một thân thể mới, có chút rắc rối mà cái giá chú phải trả cũng sẽ nhiều hơn một ít.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
“Nhưng đây đều là những chuyện sau khi chú hoàn thành xong nhiệm vụ! Không cần gấp!” Số 111 bỗng nhiên kích động: “Bây giờ việc ưu tiên hàng đầu là nhiệm vụ của chú sắp bắt đầu! Chú…”
“Dừng.” Lộ Đinh đột nhiên ngắt lời số 111.
Số 111 dừng lại vài giây rồi hỏi: “Sao vậy chú Lộ Đinh? Chú không thể đổi ý đâu, chúng ta đã giao ước rồi.”
“Hơn nữa, nếu chú muốn sống đến vậy thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cơ hội này đúng không?” Số 111 dụ dỗ nói.
Sự chú ý của Lộ Đinh có hơi mơ màng, chỉ thấy cậu chậm chạp chớp mắt, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Tôi rất muốn sống sao?”
“Đúng, đúng.” Số 111 nói một cách chắc chắn: “Sự quyết tâm của chú không nhỏ đâu, nếu không tôi cũng sẽ không phát hiện ra chú.”
Lộ Đinh hơi sững sờ.
Cậu chưa từng cảm thấy bản thân mình muốn sống.
Bệnh tim bẩm sinh khiến cậu không thể trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh từ khi vừa mới sinh ra, thế nên cha mẹ ruột đã bỏ rơi cậu. Trong quá trình trưởng thành, tuy chưa bao giờ chủ động từ bỏ mạng sống nhưng trạng thái thường ngày của Lộ Đinh cũng không thể gọi là yêu đời.
Không ngờ cậu lại tự nhiên sẽ…
“Chú Lộ Đinh ơi? Chú Lộ Đinh?!”
Lộ Đinh chợt bừng tỉnh lại, cậu nói: “Đừng gọi tôi là chú, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
“Vậy theo như mấy cái nhiệm vụ với khế ước gì đó mà cậu vừa nói thì hiện tại tôi đang ở đâu? Đây không phải thân thể của tôi à?”
Số 111 trả lời: “Tất nhiên là không rồi, thậm chí nơi này còn không thuộc cùng một thế giới với nơi anh ở.”
Lộ Đinh nhíu mày: “Ý cậu là gì?”
“Ừm…” Số 111 suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có biết về thế giới song song không anh trai nhỏ của tôi ơi?”
Lộ Đinh tự động bỏ qua cách xưng hô kia, cậu trả lời: “Có, tôi từng thấy nó trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”
Số 111 nói: “Vậy thì nơi này gần giống như một thế giới song song, anh có thể hiểu rằng chúng ta đang ở trong một thế giới song song khác. Chủ nhân ban đầu của cơ thể này cũng tên là Lộ Đinh, nhưng vì một số chuyện ngoài ý muốn nên nguyên chủ của cơ thể này đã bí mật bỏ chạy, nên cái thân thể này cứ thế mà trở thành một cái xác rỗng, không cách nào hoàn thành được những việc mà nó phải làm. Vì vậy, nhiệm vụ của Cục Quản Lý Thời Không của chúng tôi là tìm ra một linh hồn với tâm nguyện nhất định tới để lấp lại chỗ trống. Sau khi hoàn thành mọi công việc mà cơ thể bị chiếm giữ nên làm, nếu anh muốn ở lại hoặc trở về thế giới ban đầu thì đều có thể được, Cục Quản Lý Thời Không của chúng tôi là toàn năng đó.”
“Cục Quản Lý Thời Không! Chú trọng hỗ trợ những người có ước mơ! Xin hãy lựa chọn chúng tôi!”
Lộ Đinh: “Câu cuối là sao?”
Số 111: “À à à, đây là chương trình tự động. Chỉ cần phát hiện được hai dòng chữ Cục Quản Lý Thời Không và toàn năng thì nó sẽ tự động kích hoạt khẩu hiệu quảng cáo, anh trai nhỏ không cần để ý đâu nhé!”
“Về vấn đề kia, anh trai nhỏ cảm thấy thế nào? Nếu đã có thể tiếp nhận được rồi thì tôi sẽ giúp anh xin trình tự của nhiệm vụ.”
“Hoá ra là có thể từ chối được à?” Lộ Đinh kinh ngạc nói.
“Ặc…” Số 111 không ngờ tới cậu thật sự có suy nghĩ này, lập tức mắc nghẹn: “Đương… đương nhiên là có thể, nhưng người có khát vọng sống mãnh liệt như anh trai nhỏ đây nhất định sẽ không từ chối phải không? Nếu từ chối, anh sẽ chết ngay lập tức.”
Lộ Đinh không bị hệ thống thuyết phục nhưng cũng không từ chối thẳng thừng, suy tư vài giây rồi mới nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Số 111 thấy cậu không trực tiếp từ chối thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao ký kết một khế ước cũng tốn rất nhiều năng lượng trong hệ thống của bọn họ.
“Được được được, anh cứ suy nghĩ kĩ trước đi, dù sao dựa theo cốt truyện thì ngày mai mới chính thức bắt đầu. Thế nên, xin anh trai nhỏ hãy cho tôi biết kết quả cân nhắc của anh trước khi cốt truyện chính thức bắt đầu nhé!”
Lô Đinh gật đầu đồng ý, chỉ khi biết rõ ràng được chuyện gì đang xảy ra với mình, lúc sau cậu mới có thời gian để quan sát kỹ lại căn phòng ngủ này.
Nội thất trong phòng ngủ rất đơn giản, không gian cũng không lớn nhưng những chi tiết ở một số góc vẫn có chút ấm áp.
Lộ Đinh đột nhiên hỏi: “Thân thể này bao nhiêu tuổi rồi?”
Số 111 cười hì hì, không trả lời mà thay vào đó nói: “Tất cả thông tin về thế giới lẫn cả thân thể này chỉ có thể tiết lộ sau khi anh trai nhỏ đồng ý thôi nha.”
“…” Cái kẻ mưu mô này.
Lộ Đinh thầm mắng một câu, sau đó như nhớ ra được điều gì đó, cậu hỏi: “Vậy cậu nói thử cho tôi biết cái thân thể này có bệnh gì khó chữa hay không đi?”
“Ừm… coi như anh trai nhỏ là người mới, tôi lén nói cho anh biết vậy.” Số 111 thấp giọng nói: “Rất khỏe mạnh nha, nếu như trong người có bệnh tật gì, sau khi nhiệm vụ hoàn thành tôi có thể chữa khỏi giúp anh.”
“Tốt.”
Sau khi nghe số 111 nói xong, Lộ Đinh lập tức đưa ra câu trả lời: “Tôi chấp nhận.”
…
Xuyên qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy toà chung cư ở phía đối diện, tầng lầu của tòa nhà không cao, hơn nữa ở trên tường còn bị bong tróc một ít, có lẽ khu chung cư này đã tồn tại được ít nhất năm năm rồi.
Sau khi Lộ Đinh nhìn chằm chằm vài giây thì đột nhiên trong đầu cậu vang lên âm thanh điện tử phấn khích của số 111.
“Được rồi được rồi, đơn đăng ký đã được phê duyệt. Vậy tiếp theo tôi sẽ truyền thông tin cho anh, xin hãy tiếp nhận nhé.”
Lộ Đinh còn chưa kịp hỏi nó là tiếp nhận thông tin như thế nào thì đột nhiên, một chiếc hộp vuông trong suốt giống trong phim khoa học viễn tưởng xuất hiện trước mặt cậu, mặt trên của hộp viết: ( truyện trên app T𝕪T )
[HỆ THỐNG TRÓI BUỘC SỐ 111 CỦA BẠN ĐANG MUỐN TẢI TÀI LIỆU XUỐNG.DOCX]
Còn dưới của dòng chữ này có hai lựa chọn, được viết lần lượt là [TỪ CHỐI] và [CHẤP NHẬN].
Lộ Đinh: “…”
“Làm thế nào tôi mới có thể tiếp nhận được?”
Số 111: “Ôi ôi ôi, tôi lại quên béng mất anh là người mới. Anh chỉ cần thầm chấp nhận trong lòng là được rồi, có thể sẽ có pop-up* nhảy ra, chỉ cần âm thầm lựa chọn phương án anh muốn trong lòng là được.”
(*) Pop-up: Một hộp thoại nhỏ tự động bật lên khi người dùng mở trình duyệt hoặc truy cập vào một website.
Lộ Đinh làm theo lời nó nói, chiếc hộp trước mặt biến mất, thay vào đó là một tập hồ sơ.
“…” Đúng là công nghệ cao có khác.
Thân thể này cũng tên là Lộ Đinh, cậu ta là sinh viên đại học năm thứ hai, xuất thân trong một gia đình bình thường, cha mẹ khoẻ mạnh, không có điều gì đặc biệt để giới thiệu. Thế giới này không khác gì với thế giới cậu sống, ngay cả tên của các quốc gia và thành phố cũng không thay đổi. Quả thực giống như số 111 đã nói, nơi này có thể được coi là một thế giới song song.
Tập hồ sơ quá dài, Lộ Đinh đọc đến hoa mắt chóng mặt, sau khi nhận ra không có gì khác biệt lắm thì cậu lập tức ngừng đọc.
“Thế nào rồi? Còn có điều gì anh không hiểu không?” Số 111 muốn tìm lại cảm giác tồn tại của mình: “Tôi có thể trả lời mọi thắc mắc cho anh.”
Lộ Đinh nhớ tới cốt truyện mà số 111 đã nói trước đó nên hỏi: “Cái cốt truyện gì đó là như thế nào?”
“Thì là cốt truyện đó.” Số 111 trả lời: “Ừm…cậu có thể hiểu là hiện tại cậu đang ở trong thế giới của một cuốn sách, nội dung cuốn sách chính là cốt truyện.”
“Mà mỗi cuốn sách đều có nhân vật chính và nhân vật phụ, còn anh trai nhỏ ấy à, cậu sắm vai phụ làm nền đi nhé!”
Lộ Đinh: “…”
“Bây giờ đừng nói gì nữa, tôi không muốn nghe.”
Số 111: “Ồ ồ ồ.”
…
Chạng vạng.
Trong khu chung cư.
Sau khi biết nhân vật mà mình sắp phải sắm vai là một kẻ simp chính hiệu, Lộ Đinh không thể bình tĩnh được nữa.
Lộ Đinh ngồi trên bệ đá ở dưới khu chung cư, phát ra tiếng thở dài thứ 1001 trong ngày.
Số 111 bị cậu thở dài đến mức các linh kiện suýt chút nữa là đã vỡ thành từng mảnh: “Không thể quay lại được đâu! Khế ước đã được phê duyệt, không thể đổi ý được nha!”
Lộ Đinh hừ lạnh một tiếng, cậu không trả lời. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người tới vỗ vai cậu. Cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười nhìn cậu, còn cậu đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
“?” Ai đây.
Số 111 kịp thời nhắc nhở: “Đây là mẹ của anh, bà Lý Mỹ Linh, tôi nhớ rõ trong hồ sơ có ảnh chụp mà.”
Lộ Đinh cau mày, trong đầu có mấy vấn đề muốn hỏi số 111 nhưng trong tình huống hiện tại, cậu chỉ có thể dùng toàn lực đối phó với người mẹ này trước.
“Mẹ.” Cách xưng hô này còn khá xa lạ với Lộ Đinh, vừa gọi cậu đã lập tức cảm thấy có hơi không thoải mái.
Lý Mỹ Linh vẫn mỉm cười, không cảm thấy Lộ Đinh dừng lại vài giây có điều gì không ổn, bà đưa tay sờ lên đỉnh đầu con trai rồi dịu dàng hỏi: “Con ngồi đây làm gì?”
Lộ Đinh không biết nên nói gì: “Giải sầu thôi ạ.”
Lý Mỹ Linh bị cậu chọc cười, bà hỏi: “Sao vậy, ngày mai khai giảng nên con không vui à?”
Lộ Đinh làm bộ giả vờ như bị bà đoán trúng tim đen, cậu không trả lời.
Lý Mỹ Linh cũng không nói về chuyện này nữa mà chỉ dỗ dành: “Được rồi, đừng khó chịu. Về nhà thôi, mẹ sẽ làm hoành thánh cho con.”
Tầm mắt Lộ Đinh nhìn thoáng qua phía dưới, lúc này mới thấy Lý Mỹ Linh vẫn đang xách đồ ăn trên tay. Chắc là mua lúc tiện đường đi làm về, cậu còn chưa từng được ăn bánh sủi cảo do người nhà làm.
“Bé cưng?” Lý Mỹ Linh gọi một tiếng.
Lộ Đinh vô thức đáp vâng, sau đó mới phản ứng lại bà đang nói cái gì.
“Bé cưng” là ai?
Số 111 lại lần nữa nhắc nhở: “Là biệt danh của anh!”
Lô Đinh: “…”
“Sao lại thất thần rồi, con đang nghĩ gì vậy?” Lý Mỹ Linh nắm lấy cánh tay của cậu rồi nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Lộ Đinh đứng dậy, cứ ngơ ngác bị kéo về nhà như vậy.
Không lâu sau, cha của nguyên chủ cũng trở về, khi nhìn thấy Lộ Đinh ông cũng gọi một tiếng “bé cưng”.
Lộ Đinh đáp lại, sau đó cậu nhìn gương mặt của ông trong vài giây, cuối cùng cũng kết luận được suy nghĩ trong lòng mình.
…
Vào ban đêm.
Trong phòng ngủ.
Sau khi nghe Lộ Đinh nói xong, số 111 gần như muốn ngừng chạy toàn bộ chương trình.
“Chứng mù mặt?!”