Cả đời Giang Hải Triều rất hiếu thắng, không ngờ bị Hạng Tư Minh chơi khăm một vố, lần đầu tiên anh muốn bỏ cuộc.
Xung quanh họ có đến năm sáu máy quay, thì thầm cái gì chứ? Loại thì thầm mà cả thế giới đều nghe thấy được ấy à?
Giang Hải Triều đúng là nghi ngờ Hạng Tư Minh đang cố ý gây khó dễ cho anh.
Được lắm, trưởng thành rồi, thì tâm tư cũng theo đó mà trở nên đen tối hơn.
“Còn mười phút nữa là trò chơi kết thúc, mọi người hãy tranh thủ thời gian.”— Chủ yếu là đến giờ ăn trưa rồi, phải cho heo ăn.
Giang Hải Triều khẽ cắn môi, được thôi, vì chiến thắng, vì... Thức ăn cho heo.
Anh nhướng mày mỉm cười, hào phóng mà ôm vai Hạng Tư Minh: “Được thôi.”
Hạng Tư Minh hơi cúi xuống, nghe thấy Giang Hải Triều thì thầm nói.
“Tôi sẽ không bao giờ quay lại với người cũ.”
Nói xong, Giang Hải Triều thả tay ra, mỉm cười với Lý Sơn: “Tôi có thể đi chứ?”
Lý Sơn đỏ mặt, gật đầu: “Thầy Giang cố lên.”
Sau khi Giang Hải Triều chạy ra ngoài, trước tiên là tìm kiếm các mảnh vụn của con bù nhìn.
Phong Thức Viễn đã bị loại, nên các mảnh vụn con bù nhìn được tổ đạo diễn lại mang đi giấu.
May là Giang Hải Triều đã nhớ hết các phòng có thể giấu đồ, anh tìm từng nhà một, nên nhanh chóng tìm được hầu hết các mảnh vụn.
Trước tiên Giang Hải Triều đến ruộng lúa, mang số rơm có thể buộc được thì buộc lên hết, anh nhìn thành phẩm, phát hiện còn thiếu một thứ— Đầu của con bù nhìn.
“Anh Hải! Đầu con bù nhìn bị một cô gái lấy đi mất rồi.”
Đột nhiên Giang Hải Triều nghe thấy giọng Phong Thức Viễn, anh quay đầu lại, thấy Phong Thức Viễn nhô đầu ra từ cửa sổ của phòng gạch Đỏ.
Đạo diễn nhắc nhở cậu ta: “Khụ khụ, vi phạm luật rồi, người bị loại không được nói chuyện.”
Phong Thức Viễn ngậm miệng lại, nhưng mắt vẫn liếc qua liếc lại, ra hiệu hướng đi đại khái cho Giang Hải Triều.
Giang Hải Triều lau mồ hôi, cười nói: “Dù gì cũng là thần tượng, chú ý kiểm soát lại biểu cảm chút đi.”
Phong Thức Viễn hơi ngượng ngùng, gãi đầu cũng cười theo.
“Thế này, tôi hỏi, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu—” Giang Hải Triều đã nói trước khi tổ đạo diễn kịp phản ứng: “Như vậy cậu cũng không cần phải lên tiếng, thì sẽ không tính là vi phạm.”
Tổ đạo diễn không nói nên lời.
“Cô bé đó mặc đồ màu gì, đỏ? Đen?”
Như vậy, Giang Hải Triều đại khái biết được thông tin về cô bé kia. Anh vẫy tay: “Cứ yên tâm, chúng ta sẽ thắng.”
Phong Thức Viễn phấn khích gật đầu.
Đây là lần đầu tổ đạo diễn gặp khách mời không chịu thua kém như vậy, trong lòng có chút cảm động.
Phải biết, trong các phần trước đây, những minh tinh nhỏ đó vì không muốn vất vả mà làm qua loa cho xong, chạy vài vòng rồi thôi.
Nói cho cùng, ai sẽ cố gắng hết mình chỉ vì nuôi heo chứ?
Giang Hải Triều quả thực đã phát huy sự chuyên nghiệp đến mức tận cùng.
Đạo diễn âm thầm giơ ngón cái, quả không uổng công mang danh ảnh đế, ngay cả nuôi heo cũng phải làm tốt nhất.
“Này!” Giang Hải Triều cuối cùng cũng tìm thấy cô bé trong đám đông, anh hít thở đều, lại nhìn xem xung quanh có “kẻ đuổi theo” không, sau đó mới từ từ tiến lại gần cô bé. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
“Xin chào, em có thấy mảnh vụn bù nhìn nào không—”
Giang Hải Triều còn chưa dứt lời, cô bé đã bịt miệng lại, vừa giậm chân, vừa nhỏ giọng nức nở.
Hả? Là fan à?
Giang Hải Triều cảm thấy sự việc dễ giải quyết hơn, anh nở nụ cười một cách lịch sự: “Em có biết mảnh vụn bù nhìn ở đâu không?”
Cô bé càng thêm phấn khích, mặt đỏ bừng lên: “Cuối cùng em cũng gặp được anh, sao anh có thể, có thể...”
“Cảm ơn” Giang Hải Triều còn muốn hỏi tiếp, nhưng cô gái đó lại mở miệng nói trước: “Sao anh có thể đẹp trai như vậy, thật là!”
Hả? Sao giọng điệu có vẻ trách móc thế?
Cô bé: “Anh là tên đàn ông cặn bã, anh, anh làm sao có thể đẹp trai đến thế chứ, hu hu...”
Giang Hải Triều: “...”
Hóa ra, cô bé là fan của Tùy Vận Thành, rất tức giận về chuyện Giang Hải Triều làm khổ anh trai nhà mình, có thể thấy được sau khi tận mắt nhìn thấy Giang Hải Triều, cô phải sắp xếp lại ngôn ngữ nửa ngày trời, nhưng cũng không biết phải nói gì.
Cuối cùng, cô bé nghẹn ra một câu: “Tùy Vận Thành cũng đâu có kém hơn Hạng Tư Minh chứ, sao anh lại đá anh ấy!”
Giang Hải Triều: “?”
“À thì” cô bé nước mắt lưng tròng mà nhìn Giang Hải Triều, lắp bắp nói: “Dù sao anh trai nhà chúng em cũng chỉ hơi nóng tính thôi, nhưng anh ấy là người rất tốt mà...”
Giang Hải Triều: “Đạo cụ có phải ở chỗ em không?”
Anh đã sớm nhìn thấy mảnh vụn của bù nhìn bị nhô ra từ trong balô của cô bé rồi, vì lịch sự, nên anh không có tự tiện lấy.
“À.” Cô bé bị ngắt lời, trong vô thức mà gật đầu.
Giang Hải Triều tiến lại gần, cúi xuống, nói nhỏ: “Cho anh nhé, được không?”
Cô bé nào từng được trải qua tình huống như thế này, đối mặt với nụ cười rất sát thương của Giang Hải Triều, cô bé gần như bị đôi mắt nhiếp nhân tâm phách ấy làm cho choáng váng: “À ừ! Được!”
“Cảm ơn.” Giang Hải Triều nhận lấy đạo cụ từ trong tay cô bé, còn nói thêm: “Hơn nữa, anh cũng không có hứng thú gì với anh trai của em đâu.”
Nói xong, Giang Hải Triều không ngoái đầu nhìn lại mà rời đi.
Theo tiếng đếm ngược vang lên, vị trí Giang Hải Triều lại một lần nữa bị lộ.
Những người cướp đoạt từ trong các ngõ ngách xuất hiện, đuổi sát theo đằng sau Giang Hải Triều.
Chỉ còn vài trăm mét nữa thôi! Giang Hải Triều tăng tốc, nhưng đạo cụ tròn trịa trong tay lại rất vướng víu.
Anh chạy được một lúc, thấy số người cướp đoạt ngày càng đông, Giang Hải Triều khẽ cắn môi, vén áo mình lên.
Đ.m, mang bóng chạy thì mang bóng vậy.
Giang Hải Triều nhét đạo cụ tròn vào trong áo, anh biết, bây giờ trông mình chắc chắn giống một tên ngốc.
Nhưng vào thời điểm quan trọng, Giang Hải Triều không còn để ý nhiều đến những thứ khác.
Làm mẹ thì đồng nghĩa với việc phải mạnh mẽ, trong đầu Giang Hải Triều co rút, đột nhiên nghĩ ra một câu kì quái như vậy.
Đ.m, im đi não!
Giang Hải Triều hết sức lao về đích.
Trong một giây trước khi tiếng còi báo vang lên, cuối cùng Giang Hải Triều cũng chạy đến đích, anh lấy đạo cụ từ trong áo ra, đè mạnh lên người bù nhìn.
Cuối cùng cũng kết thúc. Giang Hải Triều có cảm giác hân hoan như đứa trẻ cất tiếng khóc oe oe chào đời vậy.
“Xin chúc mừng những người bảo vệ đã thành công bảo vệ hạt giống, dựng lên người bù nhìn để bảo vệ cánh đồng, lan tỏa hy vọng đến mảnh đất này.”
“Anh Hải!” Phong Thức Viễn cuối cùng được thả ra: “Anh giỏi quá!”
Tưởng Văn Văn là người đầu tiên bị loại, cô ta đi theo tổ đạo diễn vào căn phòng nhỏ mà xem toàn bộ quá trình giành chiến thắng của Giang Hải Triều.
Không thể không nói, biểu hiện của Giang Hải Triều vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, thậm chí khiến Tưởng Văn Văn cảm thấy hổ thẹn.
Ban đầu, cô ta còn nghĩ Giang Hải Triều chỉ đến để ăn uống vui chơi.
“Thầy Giang, anh thật lợi hại.” Tưởng Văn Văn nói từ tận đáy lòng: “Thực sự rất tuyệt.”
“Cảm ơn” Giang Hải Triều cởi mở mà bắt tay từng người: “Tôi cũng không ngờ, may mắn thôi.”
“Không phải may mắn đâu, anh Hải anh khiêm tốn quá rồi.” Phong Thức Viễn đã hoàn toàn trở thành một fanboy nhỏ của Giang Hải Triều, “Anh không biết đâu, khi tôi bị bắt, tôi nghĩ chắc chắn đội mình thua rồi!”
Phong Thức Viễn giơ tay ra: “Cảm ơn anh Hải, anh Hải vất vả rồi.”
Giang Hải Triều giơ tay ôm lấy cậu ta, vỗ vai cậu ta: “Mọi người đều vất vả cả rồi.” Cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc, đói quá, muốn ăn cơm...
Tuy nhiên cái ôm đơn giản giữa anh em này, trong mắt một số người, lại vô cùng chói mắt.
Không biết từ lúc nào mà Hạng Tư Minh đã đứng đằng sau Giang Hải Triều, trong nháy mắt, Giang Hải Triều có thể cảm nhận luồng khí lạnh ở đằng sau.
Thằng nhóc con, Giang Hải Triều mắng thầm: Muốn chơi khăm tôi à, cậu còn non choẹt.
Cho cậu tức chết, hừ.
Sau khi dùng một câu để trị Hạng Tư Minh, Giang Hải Triều rất tự tin mà khoanh tay, như vậy, chắc chắn những ngày sắp tới sẽ yên bình hơn nhiều.
Giang Hải Triều hy vọng, tốt nhất là Hạng Tư Minh nổi giận bỏ đi, hoặc trực tiếp rút lui luôn...
Ngay lúc Giang Hải Triều đang suy nghĩ lung tung, anh đã bỏ lỡ lời giới thiệu khách mời đặc biệt của đạo diễn.
Vì vậy, khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Giang Hải Triều gần như muốn nứt ra ngay tại chỗ.
“Được rồi, chúng ta hãy chào đón khách mời đặc biệt của tập này, Tùy Vận Thành!”
Tùy là cái nào? Còn Thành là cái nào?
Giang Hải Triều nhìn người đàn ông mặc quần áo thoải mái, từ từ bước ra dưới ánh đèn.
“Xin chào mọi người, tôi là Tùy Vận Thành.” Dù cho ở đâu Tùy Vận Thành vẫn tỏa ra khí chất ông đây là đệ nhất thiên hạ, vì vậy, các khách mời khác không ai dám tiến lên chào hỏi.
Thêm vào đó là ánh mắt Tùy Vận Thành nhìn chằm chằm vào Giang Hải Triều, ánh mắt ấy, giống như muốn lôi Giang Hải Triều về hang sói vậy.
Trong nháy mắt không ai dám lên tiếng.
Ngoại trừ cái tên Hạng Tư Minh không biết đang nổi điên về điều gì.
Hạng Tư Minh bước lên, chắn giữa Giang Hải Triều và Tùy Vận Thành, cậu ta giơ tay ra, ngoài cười như trong không cười: “Hoan nghênh.”
Tùy Vận Thành chào hỏi qua loa với cậu ta, ánh mắt nhìn qua cậu ta, vẫn đăm đăm mà nhìn Giang Hải Triều: “Lâu rồi không gặp.”
“Đạo diễn.” Hạng Tư Minh nhìn thoáng qua đạo diễn ở góc phòng, chủ động nhắc nhở quy trình: “Có phải đã đến lúc trao thưởng rồi không?” ( truyện trên app T𝕪T )
“À, đúng rồi!” Đạo diễn hoàn hồn, kéo từ phía sau ra hai bao... Thức ăn gia súc tổng hợp giai đoạn đầu của heo con.
Đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng không cầm loa nữa, chỉ nói nhỏ với Giang Hải Triều: “Thầy Giang, phần tiếp theo anh có thể ghi hình không?”
Ồ, cho heo ăn còn dễ đối phó hơn hai tên này.
Một Hạng Tư Minh đã đủ khó rồi, hay thật, còn có kèm theo mua một tặng một.
Cứ cố ý là cái tên Tùy Vận Thành cực kỳ khó đối phó này.
Cuối cùng đây là chương trình cái quái gì thế này? Hội ngộ bạn trai cũ, thi nuôi heo à?
Mặt Giang Hải Triều không chút cảm xúc mà nhảy qua hai người, một trái một phải, cầm lấy bao thức ăn gia súc lên.
Lý Sơn và Phong Thức Viễn đồng thanh nói: “Để tôi làm!”
Giang Hải Triều còn chưa kịp mở miệng, thì Tùy Vận Thành đã đi tới bên cạnh Giang Hải Triều, không nói lời nào mà nhận lấy cái bao trong tay anh.
Hạng Tư Minh cũng không chịu thua, nói nhỏ với Giang Hải Triều: “Để tôi.”
“Các cậu...” Giang Hải Triều bị kẹp ở giữa hai người.
Hai người đàn ông cao lớn, đứng một trái một phải, khiến Giang Hải Triều có ảo giác giây tiếp theo sẽ bị bọn họ kéo đi mất.
Trời ơi, thật là khó xử*.
(Nguyên văn "左右为男": tác giả chơi chữ, câu gốc là 左右为难 nghĩa là thế khó xử. Từ 男 (Nam) và từ 难 (Khó) đều có phiên âm là nán)
Mọi người đi theo tổ đạo diễn đến trại nuôi heo định mệnh.
Trại nuôi heo không tệ như Giang Hải Triều tưởng tượng, khu vực rộng rãi, hàng rào cao nửa người uốn lượn dọc theo sườn đồi xuống, bao quanh một khoảng đất trống giữa rừng núi.
Non xanh nước biếc, hoàn cảnh cũng không tồi.
Giang Hải Triều đếm sơ, có khoảng mười chú heo, đều là những chú heo sữa trắng trẻo mập mạp.
Nhìn, lại có chút đáng yêu.
Mà tất cả những điều này, là nhờ vào vị “Kim chủ ba ba” đằng sau sẵn sàng chịu bỏ tiền để cải thiện môi trường của chương trình.
Phải biết, trước đây các khách mời gặp hoàn cảnh thảm hại.
Đạo diễn liếc nhìn ống kính, chỉ mong vị tài trợ phía sau màn kia sẽ không đột ngột trở mặt.
Nhưng rồi ông lại thấy Hạng Tư Minh bám sát theo Giang Hải Triều, còn Tùy Vận Thành nhìn chằm chằm Giang Hải Triều như một con sói đang nhìn con mồi.
Bên cạnh đó, Giang Hải Triều với vẻ mặt nghiêm túc mà đi nghiên cứu heo sữa.
Anh đứng bên hàng rào nhìn heo, nhưng những người bên hàng rào lại nhìn anh.
Sự chú ý của Giang Hải Triều nhanh chóng bị chú heo con đang ngáy này thu hút, anh ngẩng đầu lên, nói với đạo diễn: “Có thể tự chọn heo được không?”
Trời ơi, đạo diễn thầm thở dài, Giang Hải Triều này đúng là người vô tư đến nực cười.
Đạo diễn cầm loa nhỏ lên, bắt đầu giải thích luật: “Khách mời có thể tự nhận nuôi một chú heo, sau khi chương trình kết thúc, ai nuôi heo khỏe nhất sẽ có phần thưởng đặc biệt.”
“Ờm— ” Giang Hải Triều cúi xuống, cẩn thận lựa chọn, điệu bộ đó, quả thật đối với việc chọn bạn trai còn nghiêm túc hơn.
“Con đó đi.” Giang Hải Triều chỉ vào một chú heo con đang nằm ngủ trong đống cỏ, trên lưng heo con có một vòng hoa văn màu đen, rất dễ nhận ra.
“Còn khá nhẹ.” Giang Hải Triều bồng chú heo con lên, vỗ vỗ đầu nó: “Chính nó.”
Tùy Vận Thành nhìn chú heo con đang nằm gọn trong cánh tay Giang Hải Triều: “Chọn được chưa?”
“Ừ.” Giang Hải Triều không hiểu lắm.
Vì sao, anh lại có thể từ trong ánh mắt Tùy Vận Thành nhìn ra một tia, ghen tị ư?
Ghen tị với heo à?
Anh ta có cảm thấy bản thân hơi bất thường không?
Tuy nhiên ngu ngốc cũng có thể lây sang. Hạng Tư Minh đã hỏi luôn: “Tại sao?”
Hả?
Hạng Tư Minh: “Sao lại chọn con này?”
Giang Hải Triều: “...”
“Bởi vì” Giang Hải Triều nói: “Nó ngoan.”
Giang Hải Triều tiếp tục đâm thêm nhát dao: “Tôi thích ngoan.”