“Chị ơi!” Dư Thiền vui mừng ngồi xổm xuống đất, vươn tay muốn đỡ nữ quỷ dậy. Đám tóc đen đang xõa tung trên mặt đất lay động, dịch chuyển sang bên cạnh, cách cô ấy một khoảng.
Vẻ mặt vui vẻ của Dư Thiền lại trầm xuống, cau mày lo lắng.
Diệp Tuyền nhướng mày, nới lỏng áp chế đối với nữ quỷ. Cô nói với Dư Uyển: “Đứng lên đi. Cô còn nhớ rõ cô chết như thế nào không?”
Dư Uyển lơ lửng cách mặt đất một khoảng, tay chân cứng đờ phát ra tiếng răng rắc, như một con rối gỗ dần dần sống lại. Trên gương mặt xanh trắng tái nhợt đã không còn sự mờ mịt ngây ngốc nữa mà đã có chút lý trí trở lại. Ác ý trong đôi mắt chằng chịt tơ máu đã vơi bớt đi, nhưng không còn sự ấm áp như bức ảnh chụp chị ấy mỉm cười khi còn sống nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng oán hận.
Dư Uyển nhìn Diệp Tuyền một cách ngạc nhiên, hỏi: “Cô buông tôi ra, không sợ tôi chạy mất sao?”
Diệp Tuyền nhướng mi, nhìn Dư Uyển rồi nói: “Nếu cô chạy thì lại bắt về đánh một trận nữa là được. Cô có thể chạy thử.”
Đó là sự tự tin tuyệt đối với năng lực của bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play