“Anh không cần quản!” Dư Thiền hét lại.
Thạch Bân bất lực mỉm cười, giống như đang nhìn một đứa nhỏ không nghe lời.
Dư Thiền trừng mắt nhìn anh ta, càng nhìn càng chán ghét: “Anh không muốn tiếp tục điều tra thì để tôi! Tôi làm em gái, nhất định phải tra ra chân tướng việc của chị ấy!”
“Anh cho rằng chị Uyển Uyển mất rồi thì chỉ có mình anh đau lòng à?”
Người đàn ông trung niên tác phong nhanh nhẹn kìm nén đau khổ, nghẹn ngào hỏi vặn lại: “Đó là chị gái của em, cũng là vợ của anh, là người anh yêu, bọn anh yêu nhau mười năm, anh cứ tưởng… anh và cô ấy có thể cùng nhau sống đến bạc đầu… Vậy mà cô ấy cứ như vậy mà ra đi, anh cũng rất khó chịu…”
Những lời đối thoại tương tự như thế này, đã diễn ra vô số lần trong vòng một năm nay.
Dư Thiền không nghĩ ngợi mà cười khẩy, cắt ngang lời anh ta: “Ít giả mù sa mưa lại. Tôi không tin chị ấy từ bỏ tất cả mà ra đi như thế! Nếu có thể gọi hồn được thì tôi nhất định sẽ tìm người gọi hồn chị ấy trở về được mới thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT