“Thức ăn của con người, đúng thật là khó nắm bắt.” Lục Thiếu Chương trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên đối diện với thất bại của mình, chỉ là lúc Diệp Tuyền ngoái đầu lại nhìn chăm chú nên anh có chút lúng túng.
Diệp Tuyền phá lên cười: “Ai cũng có lần đầu tiên mà, lần đầu vào bếp mà nấu chín đồ ăn là tốt rồi.”
Ai mà chưa từng có lần làm nổ nhà bếp chứ? Lần đầu tiên làm một món ăn khó như dược thiện, mùi vị tuy có đắng, nhưng ít nhất không bị cháy thành than, cũng không bị sống, chỉ là kết hợp hương vị và chọn màu sắc chưa được tốt, nhưng vậy cũng đã tốt rồi.
“Món đầu tiên em nấu là trứng xào cà chua, đây là món ăn nổi tiếng dễ nấu, dù có nấu thế nào cũng không quá khó ăn, thậm chí chưa chín hẳn cũng có thể ăn được. Em học được cách nấu là có thêm muối vào, nhưng lại thêm nhiều nên hơi mặn, cà chua cắt miếng không đều nên xào không chín kỹ, nên vừa không có vị tươi ngon của cà chua sống, vừa không có vị chua ngọt của cà chua chín, giống như bã mía ngâm nước, mùi vị rất kỳ lạ.”
Diệp Tuyền nhớ lại quá khứ, cô không kìm được nụ cười: “Bây giờ nghĩ lại, thực ra cũng không khó ăn lắm.”
Khi cô tập trung học nấu ăn thì muốn làm tốt nhất, nhưng khi cầm dao vào bếp, ăn ngon hay dở về đều tại bàn tay của mình. Khi đó cô đã học rất lâu mới thành thạo việc cân đo đong đếm nguyên liệu sao cho vừa đủ.
Giữa những tháng ngày dài dằng dặc trong tận thế, đối với cô lúc đó, những niềm vui đơn thuần cũng như sự chua xót của việc học nấu ăn khi còn là người bình thường trở nên rất xa vời. Trở lại thế giới này, cô đang dần làm một người bình thường, tìm lại niềm vui đơn giản.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play