Tiêu Nguyệt không có nhảy xuống, cô ấy về nhà tranh thủ lần cuối với ba mẹ.
Cô ấy đã ký giấy cam kết, xin ba mẹ cho phép tiếp tục học cấp ba, nếu không đỗ vào một trường đại học trọng điểm, cô ấy sẽ phải trả gấp đôi số tiền nuôi dưỡng cho ba mẹ.
Nguyệt Lượng quay trở lại bên cạnh cô ấy, cuộc sống của Tiêu Nguyệt dần được cải thiện.
Cô ấy đang học cấp ba nên không nuôi nổi nó, nhưng Nguyệt Lượng thực sự là một chú mèo con biết rõ đường đi. Mỗi buổi tối kết thúc tiết tự học đi về nhà, cô ấy đều có thể thấy Nguyệt Lượng chạy cách đó hai, ba khu phố, đợi cô ấy ở trên đường. Đoạn đường có Nguyệt Lượng đi cùng chính là lúc lòng cô ấy bình yên, vui vẻ nhất.
Tiêu Nguyệt đã thuận lợi thi vào trường trọng điểm, chỉ là không phải đỗ vào nguyện vọng muốn đi xa của mình mà là đỗ vào trường học trọng điểm của tỉnh Tường.
Những ngày tháng xa nhà dần dần tốt hơn, Tiêu Nguyệt học được rất nhiều điều ở trường, dần dần hiểu rằng nỗi đau mà mình phải chịu khi lớn lên không phải lỗi của bản thân. Cô ấy biết cảm xúc mình không ổn nên đi khám bác sĩ, bắt đầu uống thuốc điều trị, dần dần khỏi bệnh.
Tiêu Nguyệt vừa học vừa tìm cách kiếm tiền. Sau đó, cô ấy có được một căn phòng thuê nho nhỏ cho riêng mình, mặc dù khá nhỏ nhưng hoa rất thơm, chủ nhà cũng rất tốt, cho phép cô ấy nuôi bé mèo lịch sự Nguyệt Lượng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play