Editor : Mabel

Một lúc lâu sau, Tom cuối cùng cũng mỉm cười lịch sự đáp lại Joanna, khi cô đang định tự giới thiệu bản thân thì trong miệng cậu phát ra tiếng “ tê tê”, con rắn bạc trườn về phía cô, há miệng thật lớn muốn cắn thật mạnh vào người Joanna.

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, cùng lúc đó, con rắn bạc cũng bị thổi bay ra phía sau.

“Cô là phù thủy à?” Tom không thể tin được mà dò hỏi, chẳng lẽ Dumbledore cũng trở về sao?

“Cậu đang nói gì vậy? Phù thủy gì? Cậu đọc quá nhiều truyện cổ tích rồi đấy!” Joanna nói với vẻ không thể tin được. Là một người có cha mẹ theo đạo Thiên chúa, cô không thể tin rằng những đứa trẻ trong trại mồ côi lại thực sự tin vào nhân vật phù thủy trong truyện cổ tích - - Mặc dù, cô hoàn toàn không có niềm tin gì với tôn giáo trước khi xuyên qua, nhưng sự tái sinh vốn dĩ là phép thuật, có đúng không?

Sắc mặt Tom tối sầm lại, giọng nói hắn trầm thấp đến độ không giống một đứa trẻ, hắn nhìn Joanna một lúc rồi bắt đầu kiểm tra cô : “Cô không biết à? Đó là năng lực mà Merlin đã ban tặng cho chúng ta, là thứ mà người khác không có được.”

Joanna thầm nghĩ, đứa trẻ này bệnh nặng thật, cậu lại đi tin vào chuyện cổ tích! Chắc chắc là do cậu vẫn còn bé, suy nghĩ hoàn toàn tốt bụng và trong sáng đây mà! Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt Joanna cuối cùng cũng dịu lại, cô hạ giọng nói : “Ừm, tôi là người theo đạo Thiên Chúa, cậu biết đấy, tôi thì nghĩ đây là năng lực của môn đồ của Chúa, đó là món quà của Chúa.”

Vừa nói, Joanna vừa vỗ vai Tom như một người chị lớn, mặc dù trước đây sức khỏe không tốt nhưng sau khi được gia đình chăm sóc đủ dinh dưỡng Joanna không hề thấp bé. Mà Tom thì không cao lắm, do chịu đói và điều kiện sống tồi tàn. Chính vì vậy, mặc dù cách nhau đến hai tuổi nhưng Tom chỉ cao hơn Joanna một xíu.

Sự chênh lệch chiều cao này lập tức khiến Tom chú ý, người dành phần lớn cuộc đời mình để làm Chúa tể bóng tối, ngẫu nhiên cảm thấy tức giận - không phải do cảm thấy bị xúc phạm, mà vấn đề chiều cao đã kích thích lòng tự trọng của một người đàn ông trong lòng cậu.

Joanna hoàn toàn không thấy sự tức giận trong mắt Tom, cô nắm tay cậu, chân thành nói : “Tôi là Joanna Rogier, bây giờ tôi năm tuổi, tôi rất muốn có một người anh trai có mái tóc và đôi mắt màu đen. Cậu có muốn làm anh trai tôi không?”

Cô đang sỉ nhục ta đúng không? Đồ máu bùn bẩn thỉu! Lúc này trong đầu của hắn đang gầm gừ với Joanna nhưng ngoài mặt hắn lại chẳng tỏ vẻ gì. Với sự xảo quyệt và thận trong của một Slytherin hắn cuối cùng cũng tự giới thiệu : “Tom Marvolo Riddle, bảy tuổi” 

Lúc này, trên mặt cậu ta xuất hiện một nụ cười ân cần. Tom hướng mặt về phía cô hỏi: "Joanna, cho phép tôi gọi cô như vậy, nhà cô có thấy khó khăn gì khi nhận một đứa trẻ không? Cô biết ý tôi nói mà, môi trường sống hiện tại rất khó khăn, nhận nuôi một đứa trẻ nữa có thể sẽ tốn rất nhiều tiền " 

Joanna nhìn Tom bằng đôi mắt to màu xanh nhạt ngấn nước, cười rạng rỡ: "Tom, bố mẹ em hy vọng em có một người anh trai bởi em quá cô đơn." (đoạn này biết hơn tuổi nên đổi Joanna thành em-anh, còn Tom là tôi-em nha)

Một người hầu và hay người bạn chơi? Tom siết chặt nắm đấm, chịu đựng sự nhục nhã trong lòng, dù vậy, lúc này không có năng lực hay sức mạnh, cậu vẫn cần phải rời khỏi trại trẻ mồ côi vốn đã định sẵn mang tiếng xấu cho mình, cậu cần một nền tảng có lợi. Những gia đình có chút dòng máu phù thủy và có điều kiện đã là sự lựa chọn tốt nhất. Sau khi phân tích tình hình trước mắt một lúc, Tom thân thiện gật đầu với Joanna, nắm tay Joanna một cách thân thiết rồi đi về phía cửa.

Khoảnh khắc bà Cole nhìn thấy Tom, bà sắp gầm lên và chửi bới. Tom nhìn chằm chằm vào bà Cole và cười. Giọng nói của bà Cole ngay lập tức bị nghẹn trong cổ họng. Bà ta nhìn Tom trong trạng thái xuất thần. Vợ chồng Rogier, người mới đầu bất ngờ vì con gái đã tìm thấy người con trai tóc đen, mắt đen, ngay sau đó điền vào thông tin nhận nuôi Tom.

Trên xe, bố Tom vẫn còn có chút xấu hổ về "đứa con trai nhận nuôi" của mình, sau khi giới thiệu bản thân ở phòng khách và nghe nói đứa trẻ cùng tên với mình, bố Tom tỏ ra vô cùng vui mừng - điều này giống như việc con trai thừa kế tên họ của ông, phải không? Đặc biệt vào thời điểm này, Tom tỏ ra rất thông minh và lịch sự! Việc màu mắt và màu tóc của con trai ruột và con trai nuôi giống nhau cũng khiến mẹ Elsa rất vui, bà lập tức quyết định cho Tom sống trong căn phòng mà Dennis từng ở. (là tên con ruột nha)

Tom đứng trong căn phòng lớn gồm hai màu xanh đậm và nhạt, nở nụ cười lịch sự và ngượng ngùng với ông bà Rogier, bày tỏ trọn vẹn niềm vui và lòng biết ơn - theo Tom, thế là đủ.

Bố Tom xoa xoa mái tóc đen của cậu giống như ông đã làm với Joanna, ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tom, trịnh trọng nói: “Tom, từ nay con là con trai của ta, chúng ta sẽ không đưa con về trại trẻ mồ côi nữa. Con bây giờ là một phần của gia đình này. Hãy hòa thuận với Joanna, con bé là người em gái mà con cần bảo vệ đến hết cuộc đời."

Joanna nhào vào lòng Tom, ôm anh thật chặt, Elsa ở bên kia cũng nở nụ cười yêu thương nhìn đứa con mới nhận nuôi của mình, Tom tựa như rất xấu hổ cúi đầu, trong mắt cậu hiện lên một tia đỏ ngầu đầy chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play