Theo như những gì ký ức từ Rosabella mà Moah truyền tải cho tôi biết thì mối quan hệ của Rosabella với bốn người dì này cũng không tính là thân thiết. Nói dễ nghe hơn chính là chỉ ở mức dì- cháu bình thường, nói khó nghe hơn là bốn người dì này mượn danh nghĩa trưởng bối lợi dụng Rosabella nhằm tâng bốc mình lên. Rosabella có giá trị thì sẽ được họ coi trọng, không có giá trị đối với họ sẽ như cái khăn tay bỏ đi không ai thèm nhặt lại và cha Rosabella cũng làm điều đó như vậy.
" Rosabella sống cũng khổ quá nhĩ! " Tôi cảm thán với Moah trong trí não
" Là người đại diện cho gia tộc cuộc sống của cô ấy như đeo đá đi đường vậy, không thể nào gỡ được" Moah tiếp lời tôi.
" Cuộc sống tiểu thư danh giá cũng không vui sướng gì nhĩ! Không được làm con người thật của mình" Hồng trà này ngon thật không biết là ai pha
" Ký chủ người xem sắc mặt của bà ấy kìa" Moah lên tiếng nhắc tôi
Có lẽ bà ta tức quá nên không nói được nữa chỉ biết nhẫn nhịn, cứ trừng trừng tôi miết như thể muốn giết" Rosabella" vậy. Dì à trừng vậy không sợ mắt bị lòi ra sao!
" Tiểu thư đồ mà người cần đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, xe ngựa đang chờ người bên ngoài." Oliver tiến vào và mang theo một giỏ đựng đồ nhỏ được làm bằng chất liệu thủ công đến bên cạnh và đưa cho tôi.
" Cảm ơn dì, vất vả cho dì rồi" Tôi mỉm cười và nói với Oliver
Tiếc ghê nếu Oliver vô trễ một chút thì tôi đã tiếp tục "trò chuyện thân thiết" với người dì Anna này rồi. Tôi hình dung được gương mặt bà ta bây giời chắc sẽ như một bảng màu nhĩ! Hết đen rồi lại đỏ hết đỏ rồi lại tím hết tím rồi lại xám. Nếu có thể tôi muốn khuyên bà ta rằng dì nên đi làm ở những xưởng nhuộm màu quần áo hợp hơn đấy.
" Dì Anna và cha hai người tiếp tục trò chuyện đi nhé con xin phép vào cung một chuyến." Tôi hành lễ chào tạm biệt.
" Nhớ phải ra dáng tiểu thư khuê các đấy" Cha Rosabella nói
" Vâng, con ghi nhớ ạ"
Vừa bước ra ngoài phòng ăn tôi đã nghe thấy tiến xì xào, thút thít của người dì Anna này rồi. Bà ta hình như rất nghiện diễn kịch thì phải. Bây giờ chỉ thấy một người chắc vài bữa có họp gia tộc thì sẽ dựng thành đoàn phim luôn quá.
" Moah ta thấy gia tộc Henry này còn có một nghề tay trái khác nữa đấy." vừa trò chuyện với Moah tôi vừa bước ra ngoài dinh thự
" Để Moah đoán có phải là làm phim hong nè "
" Chính xác! Và những diễn viên này họ đều yêu nghề cả không cần trả tiền cát-xê"
" HaHa. Hài hước quá đi " Moah lăn lộn qua lại trên không trung cười to, cũng hên là không ai thấy cậu ta
" Tiểu thư người đi cẩn thận". Oliver tiễn tôi đến xe ngựa. Bởi vì là người hầu riêng của gia tộc nên không được phép vào hoàng cung cùng với chủ của mình.
" Ừm" Tôi gật đầu trả lời Oliver.
Xe ngựa khởi hành, đi thẳng về phía hoàng cung. Tiếng lộc cộc, ồn áo, náo nhiệt bên ngoài khi xe đi ngang qua khu chợ của vương quốc. Có thể thấy rằng các tầng lớp có địa vị thấp hơn giới quý tộc đang làm việc một cách lam lũ để kiếm sống qua ngày, trang phục của họ đều là những mảnh vải thô sơ chứ không phải là tơ lụa hảo hạng. Màu da nâu sậm mang hương vị của đất trời, khói bụi, chứ không phải trắng nõn, lán mịn như các tiểu thư quý tộc
" Việc gì cũng có hai mặt, lợi ích và bất lợi. Con người cũng vậy, xã hội cũng vậy."
Tôi kéo rèm lại không tiếp tục quan sát bên ngoài nữa. Mở cái giỏi nhỏ đựng đồ mà Oliver đưa cho tôi, bên trong chính là những túi bánh macaron đầy màu sắc mà Oliver đã chuẩn bị, tôi lấy một cái lên ăn. Ngon quá nhưng hơi ngọt! Tôi cảm thấy bản thân hình như không thích ăn đồ quá ngọt thì phải!
" Ký chủ, cái này không phải là dành cho Thái tử à. Sao người ăn nó rồi! "
" Ai nói với ngươi cái này dành cho hắn? " Tôi đậy nắp chiếc giỏi nhỏ lại. Nó khá ngọt không thể tiếp tục ăn nữa.
" Vậy người định đưa cho ai? Ký chủ có kế hoạch đúng không? Có thể bật mí chút xíu cho Moah biết được không vậy!" Moah nài nỉ tôi
" Không phải đã nói rồi à, chưa có kế hoạch" Tôi nhắm mắt định thần lại
" Vậy, người đem bánh vào cung làm gì chứ! Lãng phí thức ăn quá đi à" Moah bỉu môi nhìn tôi
" Nếu thích cậu có thể ăn đó nhưng không được ăn quá nhiều phải để lại một ít" Tôi mở nắp giỏ nhỏ ra cho Moah có thể chọn
" Vậy Moah không khách sáo nữa nhe! Ngon quá đi à." Moah tham ăn cầm trên tay hai cái bánh macoron khác màu, tay phải một cái tay trái một cái; ăn qua ăn lại. Trên mặt hiển thị niềm hạnh phúc mỗi khi Moah cắn một miếng macoron.
Moah có vẻ rất thích bánh ngọt!
" Ký chủ, số bánh còn lại người định làm gì sao?" Cái miệng đầy ấp thức ăn làm cho má phồng ra của Moah hỏi tôi.
" Không biết, chắc là đem cho những đứa trẻ vô gia cư ăn nhĩ!"
Thật ra tôi không biết nên xử lý số bánh macaron này như thế nào. Tôi thì lại không thể ăn hết được vì tại nó quá ngọt, cũng không thể đem đi tặng tên Thái tử ngu ngốc. Tôi chẳng muốn mang nó vào cung chút nào, nhưng bởi vì đây là thói quen của "Rosabella" thường làm khi "tên ngu ngốc " đó chinh chiến trở về; nên là tôi bắt buộc phải làm theo không thì sẽ bị OOC mất.
" Moah giúp tôi điều tra tư liệu về buôn bán chất cấm và nô lệ của gia tộc Henry "
"Ký chủ người bắt đầu hành động rồi sao!" Moah hứng thú hẳn lên.
" Chỉ là giúp "Rosabella" thanh lọc cơ thể mà thôi" Tôi đăm chiêu nhìn một hướng ngẫu nhiên trong xe.
"Đã rõ. Người chờ tin tốt của Moah" Vừa nói xong Moah biết mất giữa không trung.
Tôi làm điều này chính là giúp cho "Rosabella" có một con đường lui. Vạch rõ ranh giới của "Rosabella" và gia tộc Henry