Cố Tùy vì phòng độc trùng, mặc áo dài tay quần dài trên núi.
Anh không dám cách con đường trên núi quá xa, chỉ là canh giải độc còn thiếu một vị thuốc nhưng không tìm được, vô thức đi vào sâu trong núi.
Đến khi anh sực tỉnh muốn theo đường cũ trở về, lại ngửi thấy phía trước bay tới một mùi khét.
Cố Tùy chậm rãi đến gần, còn nghe thấy tiếng chó con gào khóc.
“Cẩu Thặng, em còn sủa nữa thì lát ném em vào ổ sói đó.”
Một cô gái tóc dài xõa vai, cầm trong tay một cây gậy ngồi xổm ở đằng kia, đâm tới đâm lui vào một đống đen thui gì đó.
Quan Nguyệt lẩm bẩm: "Bên ngoài đen cả rồi, chắc bên trong đã chín.”
Lúc trước có thử vài lần, cô còn ngửi thấy mùi thơm, kết quả bên trong còn sống, không chín.
Nhận thấy có người tới, Quan Nguyệt ngẩng đầu.
Trong mắt Cố Tùy, cô gái này rất xinh đẹp.
Hai má trắng nõn, mắt hạnh đáng yêu, mũi quỳnh thanh tú, môi đỏ mọng, quai hàm phồng lên còn có chút mập mạp của trẻ con.
Lúc cô ngẩng cằm lên nhìn, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt sắc bén, trong vẻ đáng yêu còn chút lạnh lùng.
Gia đình thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra một cô gái đáng yêu xinh đẹp như vậy?
Quan Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng nói: "Đánh đập sư phụ nhà tôi xong còn dám đến nữa, xem ra tôi nhẹ tay quá mà.”
Cố Tùy nhớ lại, có lẽ cô đang nói chuyện lúc sáng.
Tuy rằng anh vừa mới tới, nhưng nghe thôn dân nghị luận, cũng biết không ít.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi và người buổi sáng không phải chung một nhóm, tôi tới hái thuốc.”
Cố Tùy nhìn thoáng qua lông gà trên mặt đất: "Gà của cô, hình như nướng khét rồi.”
Sau khi Quan Nguyệt đánh giá anh, xác nhận người đàn ông này sẽ không uy hiếp cô mới miễn cưỡng nói: "Chẳng lẽ tôi còn không biết sao?"
Quan Nguyệt thầm nghĩ, mình còn biết gà rừng chỉ khét bên ngoài, bên trong còn chưa chín.
Đây là kinh nghiệm mà cô tổng kết ra sau nhiều lần thực hành.
“Cái kia, tôi muốn nói, tôi biết nấu cơm.”
“Biết nấu cơm sao?” Quan Nguyệt mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy đi qua, đặt gà rừng nướng sang một bên, xắn tay áo lên động thủ.