Cố Tùy lơ đãng nói: "Kỹ thuật châm cứu của cô ấy rất tốt, hôm qua tôi bị cảm mũi nghẹt cứng, sau khi cô ấy giúp tôi châm cứu sáng nay thức dậy đã đỡ hơn nhiều rồi.
“Thật hả!" Quan Nguyệt vui vẻ hỏi.
Lý Đào hơi thả lỏng một chút, thì ra cô không phải là vật thí nghiệm đầu tiên.
Quan Nguyệt nhìn qua Lý Đào một chút rồi bảo cô ngồi xuống.
Lý Đào ngồi xuống bên cạnh Quan Nguyệt, Quan Nguyệt ra hiệu cho cô đặt tay lên bàn.
Lúc Quan Nguyệt bắt mạch cho cô cũng theo bản năng điều động dị năng, cảm giác của cô đối với mạch tượng càng thêm rõ ràng.
Quan Nguyệt tránh ra một chút để Cố Tùy tới thử xem, công phu bắt mạch của Cố Tùy so với cô còn kém hơn nên cũng cần cơ hội thực hành.
Cố Tùy bắt mạch xong, nói với Quan Nguyệt: "Nhu mạch?”
Trong sổ tay của bác sĩ chân trần ghi lại: “Nhu mạch là mạch nổi nhưng nhỏ.
” Cố Tùy cảm thấy hình như là loại này.
Thật ngoài suy nghĩ Quan Nguyệt, cô không nghĩ tới Cố Tùy tuy không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn nhưng lại có thể biết: "Anh rất có thiên phú.
”
Lý Đào căng thẳng, mạch này có nghĩa là sao? Cô bị bệnh gì?
Quan Nguyệt bảo cô đừng căng thẳng, không phải cô có bệnh, sau đó hỏi cô về việc sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày, xác định được chính là khí hư, thân thể mệt mỏi, nên mạch đập mới như vậy.
Lý Đào cũng tự mình hiểu được, chỉ là cơ thể mệt mỏi thôi, ở nơi như Tứ Xuyên nhiều núi rừng này thì đây là vấn đề thường gặp.
Người lớn tuổi còn có thể bị phong thấp, nhiễm phong hàn…vâng vâng.
Kiểm tra xong, Quan Nguyệt lấy kim châm ra: "Chúng ta châm mấy kim thử xem có hiệu quả không.
”
“Được!”
Lý Đào thấy cô lấy ra kim châm trong hộp ra, nhìn mũi kim nhọn kia mà sợ tới mức da đầu cô tê dại.
Kim châm nhỏ sắc nhìn rất dọa người, nhưng chỉ là do Lý Đào cảm thấy, chứ lúc châm thì cũng không đau.
Lý Đào nằm ở trên giường nhỏ bên cửa sổ trong phòng gỗ, sau khi châm cứu xong, Quan Nguyệt bảo cô đừng nhúc nhích, cứ nằm một lát.
Quan Nguyệt đi ra ngoài, trong phòng chỉ có một mình cô, lúc đầu cô còn tỉnh táo, nhưng một lát sau liền bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.