Cố Tùy nhìn thoáng qua gùi trên mặt đất: "Xem ra cô không cần tôi nữa, đồ tôi lấy tới chắc cô cũng chẳng thấy lạ gì.
”
"Cái gì?"
“Heo con.
”
Quan Nguyệt nhảy dựng lên: "Ai nói tôi không cần, tôi rất cần, mau lấy ra cho tôi xem, tôi chưa từng thấy heo con sống thế nào cả.
”
Cố Tùy nhếch môi cười, ánh lửa nhảy nhót trên mặt anh, bóng dáng cao ngất của anh in trên mặt đất.
Trán, trên mặt, trên cổ mồ hôi, càng làm nổi bật bộ dáng tuấn lãng của anh.
Quý công tử ưu nhã, có mùi vị của thảo hán!
Quan Nguyệt chậc chậc một tiếng, người này bộ dạng không tệ!
Nhưng sau khi nhìn thấy heo con Quan Nguyệt thay đổi ý nghĩ, heo con được cởi trói, trắng trắng mềm mại, thật sự rất đáng yêu, mấu chốt còn ăn ngon nữa.
“Thật đáng yêu, heo con thì ra là như vậy.
”
Cố Tùy tò mò, dưới chân núi chính là nông thôn, vậy mà cô chưa từng thấy qua heo con trông như thế nào? Cô ấy sinh ra trong gia đình nào? Không gặp được heo con, vậy khẳng định không phải nông thôn.
Quan Nguyệt vẫn sờ con heo con, Cẩu Thặng tức giận, ngao ô một tiếng tiến lên, con heo con không bị nó đẩy ngã, chính nó ngã ngửa.
Quan Nguyệt cười ha ha.
Thấy cô cười, Cố Tùy cũng bất giác cười theo.
Có heo con, Quan Nguyệt cũng không ngại nhàm chán muốn đi ngủ.
Thấy Cố Tùy đưa tới nhiều đồ ăn như vậy, cô miễn cưỡng để cho anh ở lại chỗ cô ăn bữa cơm.
Cố Tùy nấu bát mì, dùng chính mì sợi anh mua hôm nay, Quan Nguyệt đã ăn cơm tối, nhưng đã cách đây hai ba giờ, lại ăn nửa bát cũng được.
Cơm nước xong, Cố Tùy vừa rửa chén vừa nói: "Lương thực tôi mua đều để ở chỗ cô, sau này coi như hai chúng ta kết bạn ăn cơm.
Cô cho mượn bếp, tôi ra sức nấu cơm, chúng ta ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.
”
Bọn họ tới thôn Thanh Khê mới vài ngày, mâu thuẫn của đám thanh niên trí thức đã không che giấu được.
Đều là những người chưa từng chịu khổ, bởi vì việc phân công công việc, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, sớm muộn gì cũng ầm ĩ.
“Ai nha, biết rồi, biết rồi, anh mau đi đi!?”
Quan Nguyệt không rảnh nghe anh cằn nhằn, cô vội vàng sắp xếp cho heo con.