Nhà cô ta nghèo, ba mẹ thì trọng nam khinh nữ, nếu cô ta không xuống nông thôn, thì thứ chờ cô ta chính là việc bị ba mẹ gả cho lão què góa vợ đổi tiền.
Bằng không cô ta cũng sẽ không cắn răng giậm chân một cái, theo Vương Lộ đến nông thôn làm việc đồng áng.
Cô và Vương Lộ là bạn học, cô am hiểu chuyên kinh doanh, đã sớm biết nhà Vương Lộ là gia đình cán bộ, Vương Lộ muốn chịu đưa tay ra, cuộc sống sau này của cô không kém.
Nghe nói, anh trai Vương Lộ còn chưa kết hôn.
Bốn người trong viện đều có tâm tư riêng, nhưng bất kể tính toán thế nào, đó đều là chuyện tương lai, hiện tại nên chịu tội vẫn phải chịu tội.
Chín giờ sáng, thôn dân cần cù đã làm việc một lúc lâu.
Bọn Vương Lộ không biết làm việc, bị lão nông dân răn dạy ghét bỏ.
Trên người đều mệt mỏi, trong lòng còn ủy khuất, còn không biết nói với ai.
Trên núi xanh, Cố Tùy làm sủi cảo nhân chay cho Quan Nguyệt vừa vặn ra lò.
Da làm từ mì trắng ngon nhất, bên trong bọc nhân rau hẹ tươi ngon nhất, trên bàn còn đặt một đĩa giấm thơm, chấm ăn, hương vị quả thực tuyệt mỹ.
Ăn đến cuối cùng, một ngụm sủi cảo một ngụm canh, kết thúc bữa sáng hôm nay, Quan Nguyệt rất vui vẻ.
Đặc biệt là từ tối qua đói bụng đến sáng sớm hôm nay, bữa sáng càng thêm ngon miệng.
Quan Nguyệt xoi mói một câu: "Đáng tiếc, không có thịt.
”
Vừa rồi cô nói đi kiếm một con lợn rừng tới, Cố Tùy cho rằng cô nói đùa.
Sau lại biết cô thật muốn đi bắt lợn rừng, Cố Tùy nhanh chóng ngăn cản cô.
Nói đùa gì chứ, một cô bé nhỏ, lợi hại hơn nữa thì làm sao có thể đánh lại lợn rừng? Đừng làm tổn thương chính mình là chuyện tốt rồi.
Cố Tùy: "Cô muốn ăn thịt thì đợi thêm hai ngày nữa, chờ tôi lên thị trấn mua đồ, mua cho cô chút thịt về.
”
Quan Nguyệt: "Trên núi cũng có lợn rừng.
”
Cố Tùy vội vàng nói: "Thịt lợn rừng không có mùi thịt heo, thịt lợn rừng ăn vào dai lắm.
”
Quan Nguyệt lại có ý nghĩ: "Có thể xuống dưới núi kiếm một con heo con nuôi trên núi.
"
“Nuôi heo cũng không dễ nuôi.
”
“Tôi sẽ nuôi.
”
Trên núi rộng như vậy, nuôi heo thôi, có gì khó?