Dây mây biến dị trên cổ tay muốn thu hút sự chú ý, hai phiến lá xanh sẫm trên mũi nhọn lay động, cọ cọ cằm cô.
Quan Nguyệt nở nụ cười: "Tiểu Hắc đừng nháo.
”
Tiểu Hắc là chủng loại biến dị mà cô tìm thấy ở tháng thứ hai sau khi mạt thế bộc phát.
Nhưng nó không giống các biến dị thực vật khác muốn ăn thịt người.
Sau khi xuyên không cùng cô lại có trí lực, không biết tại sao lại biến thành như vậy.
Trở lại nhà gỗ nhỏ, Quan Nguyệt sửa sang lại phòng, khóa cửa lớn, đi vào núi sâu.
Ngôi nhà gỗ nhỏ sư phụ Quan Nguyệt để lại này nằm trên sườn núi Đại Thanh Sơn, đi về phía trước mấy chục mét là có thể nhìn thấy một vách núi cao ngất kéo dài từ Đại Thanh Sơn, đứng trên vách núi có thể thấy rõ toàn bộ thôn Thanh Khê dưới chân núi.
Bên phải vách núi chính là ngọn núi nhỏ thấp bé, nối liền với ngọn núi xanh nhỏ phía nam, bao bọc thôn Thanh Khê trong thung lũng.
Quan Nguyệt cảm thấy căn nhà gỗ nhỏ này cách người của thôn Thanh Khê quá gần, nơi này không đủ an toàn.
Trên thực tế, vì đã quen với hoàn cảnh mạt thế nên cô luôn có lòng đề phòng cao độ.
So với việc lui tới với người của thôn Thanh Khê dưới chân núi, cô lại thích sống tách riêng ra.
Có một triết nhân nói, người sống xa nhân thế, không phải dã thú thì chính là thần linh.
Quan Nguyệt trốn vào nhà cây khổng lồ do cô dùng dị năng thúc đẩy mà lớn lên.
Nhà cây cách mặt đất hai ba mươi mét, ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua khe hở lá cây, rơi xuống giường trong phòng, làm cho cô cảm thấy hết sức ấm áp, an toàn.
Có lẽ, cô chính là một con dã thú.
Thôn Thanh Khê dưới chân núi, Cố Tùy cầm thuốc giải độc đến nhà họ Lý, nhìn thấy thuốc giải độc quen thuộc, Trương Thúy Hoa suýt chút nữa quỳ xuống dập đầu với Cố Tùy.
Sau khi uống thuốc xong, đợi một lát, không cần Cố Tuỳ kiểm tra, chính Lý Đạt cũng cảm thấy mình tốt hơn nhiều.
Cố Tùy lấy thảo dược ra đưa cho hắn: "Hai chén nước nấu thành một chén, cố gắng uống cho hết độc trong người.
”
Lý Đạt cố gắng nở nụ cười: "Từ đại phu cho thuốc rất tốt, lúc chúng tôi lên núi hay bị rắn cắn lắm, uống xong thì chẳng sao cả.
”