Cả hai nói chuyện qua lại với nhau rất vui vẻ mà không biết rằng Bon Mars đang từ cuộc họp trở về. Bon Mars tình cờ đi ngang qua khu vườn bất chợt nhìn thấy Candy Thi đang cười đùa cùng Wind, một tên thuộc hạ của anh. Sắc mặt Bon Mars tối sầm lại trông rất đáng sợ. Anh trực tiếp đi đến đó kéo tay Candy Thi đứng dậy.
“...Bon Mars!!”
“Thủ lĩnh!!”
Cả Candy Thi và Wind đều hốt hoảng khi nhìn thấy anh.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của anh, cô biết rằng anh đang tức giận nhưng vì điều gì thì cô không rõ. Anh cứ vậy mà kéo cô rời khỏi đó.
“Thủ lĩnh chờ đã!”
Wind muốn chạy theo để giải thích nhưng lại bị binh lính chặn lại. Hết cách, anh ta chỉ có thể đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của Candy Thi, trong lòng có chút lo lắng cho cô.
“Phu nhân, mong cô sẽ được bình an.”
Từ sau khi thủ lĩnh kết hôn cùng với con người, trong vương quốc luôn xuất hiện tin đồn thủ lĩnh đối xử lạnh nhạt với vợ mình. Wind còn nghe được thủ lĩnh còn dùng cực hình để trừng phạt cô. Nhưng anh ta đã nghĩ đó chỉ là tin đồn cho đến khi hôm nay nhìn thấy sắc mặt của thủ lĩnh anh ta liền nhận ra mọi thứ không phải là tin đồn. Thủ lĩnh thật sự lạnh nhạt với cô vợ của mình trong khi cô ấy chẳng làm điều gì sai cả.
Phu nhân loài người, xin cô hãy thật mạnh mẽ.
Trong phòng của thủ lĩnh Bon Mars và phu nhân Candy Thi.
Anh kéo cô vào bên trong đẩy ngã cô ra giường, tức giận đóng sầm cửa lại thật mạnh, tiếng va chạm của cánh cửa phát ra âm thanh “phịch” rất to. Gương mặt vẫn giận dữ, cởi bỏ áo khoác trên người xuống, anh đi tiến về phía cô một cách nhanh chóng trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
“Vợ à, em cười nói với thằng đó vui như vậy trong lòng anh rất ghen tỵ. Sao em không bao giờ cười với anh như thế.”
Một giây trước anh vẫn là một Bon Mars đáng sợ và nghiêm túc nhưng giây sau lại trở thành một đứa trẻ làm nũng với vợ.
Anh quỳ xuống ôm lấy ngang người cô trách móc như một đứa trẻ đang trách mẹ không chịu mua kẹo cho mình.
Thật ra, giữa anh và cô không hề có chuyện lạnh nhạt trong hôn nhân giống như lời đồn đoán bên ngoài. Mà, anh và cô chính là xuất phát từ tình yêu. Chuyện này đã xảy ra cách đây vài năm về trước.
Khi đó, anh vẫn còn nhỏ. Vì trốn gia đình chạy ra bên ngoài chơi, anh đã chạy vào trong rừng nhưng không may rằng lúc đó có vài người thợ săn cũng ở đấy. Họ nhìn thấy anh trông cơ thể sói thì không ngừng tấn công. Lúc đó, anh đã cố gắng hết sức để chạy thoát khỏi bọn họ. Dù vậy, cơ thể anh cũng bị thương nặng vào nằm trên bụi cỏ. Cứ tưởng anh sẽ chết vì mất máu nhiều nhưng Candy Thi đã xuất hiện vào dùng máu của mình để cứu lấy anh. Kể từ lúc đó, anh đã bắt đầu học cách yêu một con người.
Cho đến khi trận chiến xảy ra và cô nói muốn gả cho anh, lúc đó anh rất vui muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Và sau đó thì hai người đã chính thức trở thành vợ chồng trước sự chính kiến của tất cả mọi người.
“Anh hay quá ha. Dám ở đây trách em, có biết em làm tất cả chuyện này là vì cái tên ngốc nào không hả?”
Candy Thi nghiến răng, cô véo lỗ tai Bon Mars trách ngược lại anh.
“A..đau đau vợ ơi, rớt lỗ tai anh ra ngoài mất, em nhẹ một chút đi.”
Anh vừa nói vừa nhủi đầu vào ngực cô.
“Rớt thì cho rớt luôn. Anh vẫn còn một cái bên kia mà, một cái cũng đủ để dùng.”
Cô cố tình véo mạnh lên một chút. Bởi vì cô biết anh đang cố tình làm nũng với mình. Chứ làm gì có một người to lớn như anh mà hề hấn với chút sức lực nhỏ nho của cô. Thật tức chết mà, cô phải dùng thêm chút lực nữa để bóp chết lỗ tai anh.
Bon Mars thấy cô dường như không có ý định buông tay ra, anh lo lắng sợ cô sẽ mỗi tay liền quan tâm nói:
“Buông tay ra được rồi đó vợ. Anh sợ em còn giữ tay thế này sẽ mỏi tay lắm, để hôm sau rồi véo tiếp.”
“Hức! Anh đang dụ dỗ con nít đó hả? Sao không giỏi cho kẹo luôn đi.”
Cô hầm hực buông tay ra.
“Em muốn ăn kẹo sao? Kẹo ngọt thì anh không có trong người nhưng “kẹo đồng” thì anh luôn có sẵn bên mình.”
Bon Mars ngẩng đẩu lên nhìn cô, đôi mắt ngây thơ đến không nhận ra.
“Kẹo của anh tuy không ngọt nhưng cũng rất ngon.”
Chát!
“Anh giữ mà ăn luôn đi.”
Cô yêu thương tặng anh hẳn năm dấu bàn tay vào má.
Lúc trước khi kết hôn, anh vẫn là một Bon Mars hiểu chuyện, chính chắn lại có gì đó rất trưởng thành. Nhưng không hiểu vì sao khi kết hôn tính tình của anh lại thay đổi hẳn ra. Khi ở bên ngoài anh luôn trong trạng thái lạnh lùng đến đáng sợ, khiến người khác không dám tiếp xúc. Nhưng khi ở cạnh cô, anh giống như biến thành một đứa trẻ, hay làm nũng, nói nhiều. Đặc biệt là nói mấy chuyện vợ chồng làm cô muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng anh lại. Nếu biết sớm kết hôn lại phiền đến vậy thì cô đã không để chuyện này xảy ra.
“Em đánh anh? Hơi bị đau đấy.”
Đột nhiên Bon Mars trở nên nghiêm túc nói với cô.
“Em làm anh bị thương rồi, đền bù cho anh nhanh lên.”
“Đền bù. Anh muốn em đền bù cái gì?”