Trong cơn tức giận, Hoàng đế đã ra lệnh bắt giam Chu Dận vào ngục tối. Sau đó, cử Yến Vân Thành thay lão đến Nam Sở gặp Yến Quy Đình.

Còn ta thì bị giữ trong cung, gọi là đi dưỡng bệnh, nhưng thực tế là bị giam lỏng. Trở thành con tin, trở thành điểm yếu của hai người họ Yến kia.

Đương nhiên, hắn cũng không quên đưa mẹ Yến Quy Đình vào cung.

Ai nấy đều thương hại ta, nhưng sau đó mọi chuyện cũng lắng xuống.

Ngoại trừ Cố Đĩnh, trước khi rời cung, hắn nhìn ta với ánh mắt áy náy, nhưng tuyệt nhiên không có một chút hối hận.

15b.

Thì đúng rồi, mấy ai thực sự buông bỏ được quyền lực trong tay chứ?

Cẩu Hoàng đế ngày nào cũng tìm lí do đến gặp ta. Khi thì bảo có món điểm tâm mới muốn mang cho ta thưởng thức. Lúc lại bảo mới có loại trái cây quý hiếm, ngon ngọt muốn ta ăn thử.

Sắp đến thời gian tuyển tú rồi, tên điên này làm thế chả khác nào tròng vào cổ ta mấy cái tin tức không ra gì.

Chịu không nổi ánh mắt của mấy tiểu cung nữ nhìn lén nữa, cuối cùng ta quắc mắt lườm hắn, lạnh lùng chỉ ra cửa: “Tiễn chó!”

Kẻ điên này còn gợi đòn nhướn mi lên nhìn ta: “Nàng chịu để ý đến ta rồi sao?”

Ánh mắt của các cung nữ lại càng thêm phần ẩn ý như muốn nói “Loại tình thú gì thế này?”

Ta hít sâu một hơi nói: “Bệ hạ, bây giờ thần phụ đã là phụ nữ có chồng. Người cũng sắp phải tuyển tú, nam nữ thụ thụ bất thân, người đừng làm mấy trò khiến người khác bàn tán nữa, đối với người cũng không có lợi ích gì.”

“Nàng quan tâm ta sao?”

Hoàng đế tiến thêm một bước, lấy bông hoa giấu sau lưng ra, nụ cười rạng rỡ hơn.

Ta ói.

“Ta nhớ nàng rất thích hoa tường vi được trồng trong Phượng Nghi cung.”

Hắn dùng đóa tường vi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta thân mật.

Năm xưa khi còn nhỏ, ta từng nói với hắn, ta rất thích những đóa tường vi trong Phượng Nghi cung, vì nó rất quý giá.

Nhưng thứ ta thích không phải là tường vi, mà vì Tiên đế đã chính tay gieo trồng, chăm sóc chúng bằng tất cả tình cảm của mình.

Đáng tiếc, vì mất đi quá nhiều thứ quan trọng, tính nết Tiên hoàng đã thay đổi mạnh mẽ. Nghe theo những lời nịnh bợ của đám quan lại, lại sa vào mê tín dị đoan, không còn quan tâm đến chính sự, khiến quốc gia lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khốn đốn.

Điều càng đau lòng hơn chính là, Hoàng đế chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của Phụ hoàng dành cho hắn. Trong ký ức của hắn, Tiên hoàng vẫn luôn thiên vị, cảm thấy cha mẹ chưa từng yêu thương nhau, cũng bỏ mặc hắn không quan tâm, chỉ hời hợt đối đãi.

Ta nhìn đóa tường vi trên tay, đúng là không thể tin tưởng vào cậu bé ngày xưa nữa rồi.

Nghĩ đi lại thì tính tình trẻ con của ta cũng không mấy thay đổi, dù tuổi tác thì ngày càng lớn.

“Bệ hạ, người đã bẻ hết gai của hoa rồi à?”

Ta nhẹ nhàng cầm bông hoa vuốt ve.

“Phải, lúc còn bé nàng bị gai nhọn đâm vào tay, ta dỗ mãi nàng vẫn không chịu nín.

Hắn lại hồi tưởng về chuyện của bọn ta khi còn bé.

Xem ra, hắn khá thích hoài niệm những thứ đã không thể quay trở lại nhỉ.

Ta đưa hoa cho tiểu cung nữ cắm hoa:“Đóa hoa không còn gai thì ai cũng có thể hái. Chỉ khi còn gai, người ta mới dè chừng mà không dám làm tổn thương chúng. Người xem, bây giờ nó đã chẳng thể làm tổn thương bất kì ai nữa.”

Hắn nhìn chằm chằm vào ta: “Ta biết.”

Lòng ta mười phần vui mừng.

Sáng sớm hôm sau,ta đã bị tiểu cung nữ la tỉnh: “Phu nhân! Bệ hạ đã hủy bỏ tuyển tú lần này rồi ạ. Người bảo hiện tại đất nước đang có chiến sự, không còn tâm trí để ý đến chuyện tình cảm nam nữ, bá quan không cần khuyên nhủ nữa!”

Quần què gì vậy trời????

Đang gặm dở miếng bánh ngọt,ta xém mắc nghẹn: “... không có ai khuyên Bệ hạ sao?”

Tiểu cung nữ che miệng cười khúc khích: “Bẩm phu nhân, trong triều đều là các vị còn trẻ tuổi, họ đều ủng hộ tình yêu chung thủy đích thực đó, nên việc tuyển tú không có dị nghị gì đâu ạ!~”

… Nhưng ta dị nghị!

Thôi, đời này coi như bỏ.

Sau khi hạ triều, cẩu Hoàng đế lại chân chó chạy đến chỗ ta, theo sau còn có Cố Đĩnh, Chu Lạc Hành và vài người khác.

“Như vậy thì khỏi sợ mấy tin đồn làm nàng khó chịu nữa nhé.”

Cẩu Hoàng đế vui vẻ khoe khoang.

Tiểu cung nữ nhìn tôi với vẻ mặt gợi đòn như thể muốn nói: “Phu nhân! Nô tì chúc người vui vẻ hưởng thụ nha ~”

Chu Lạc Hành vẫn mang theo bánh đậu đỏ, Cố Đĩnh mang theo một nhạc công che mặt.

Mạng che mặt cũng không giấu được vẻ đẹp trai của người đó.

… Xem ra Cố Đĩnh vẫn là người hiểu rõ ta nhất.

Nhưng mà… ta chỉ vào nhạc công: “Phu quân của ta còn đang bên ngoài chiến trường, mấy người còn ở đây bày trò dụ dỗ ta, không thấy lương tâm cắn rứt à?”

Bọn họ phớt lờ, ung dung ngồi quây lại quanh bàn tròn.

Ta hỏi Chu Lạc Hành: “Thầy, mau xem đám học sinh của người đi! Liêm sỉ vứt ra chuồng gà hết rồi sao?”

Cố Đĩnh không nhịn được phụt cười: “Ừm… Kiều Kiều, ba người bọn ta nghĩ mãi không ra cách nào khiến nàng vui, nên cuối cùng chính Thái phó đã đưa ra ý kiến này.”

Ta cạn lời luôn.

Ta giương mắt lên án nhìn Chu Lạc Hành. Tư cách làm thầy của y cũng vứt ra chuồng gà luôn rồi đúng không!

Chu Lạc Hành quay đầu nhìn ta, đã lâu rồi ta không gọi y là thầy. Y khẽ cười đáp: “Bất kì liêm sỉ, lễ nghĩa hay quy tắc nào cũng phải xếp sau Kiều Kiều.”

Nhạc công bắt đầu đánh đàn, ngồi trong gió, trời lạnh, mặc chất liệu nhẹ nhàng bay bổng, khăn che mặt thỉnh thoảng bị thổi bay lên, giống như tiên nữ cưỡi gió.

Nhưng rất tiếc, đàn gảy tai trâu, ta không nặn ra được tí cảm xúc nào cả.

Nhưng chính dáng vẻ che mặt ôm tỳ bà đàn này lại khiến ta nổi lên hứng thú muốn khám phá này nọ.

Ta đang định nhân lúc hắn không để ý, kéo mạng che mặt xuống thì hắn bỗng lùi lại về sau. Sau đó im lặng làm động tác mời, chỉ vào đống dược thiện bên cạnh.

Đó là đống đồ ăn mà thái y kê cho ta bồi bổ, chữa chứng trầm. c.ả.m.

Nhưng chỉ có ta biết vì sao ta trở nên như vậy, ăn đống đồ này thì có tác dụng gì chứ? Sợ là trong đám người này, chỉ có duy nhất Cố Đĩnh là biết chút gì đó về bệnh tình của ta.

Ta cười khẩy một cái: “Mấy người các ngươi định dùng nhan sắc ép ta uống thuốc đó à?”

Hoàng đế lại vẫy tay một cái, một đám vũ công xuất hiện. Trên mặt đều đeo mạng che mặt, váy lấm tấm đính những hạt cườm lấp lánh.

Điều đáng nói chính là - tất cả bọn họ hò đều là đàn ông!

Cái loại cám dỗ này, ngu gì mà không hưởng thụ ~

Từ đó về sau, trong cung truyền nhau lời đồn nơi ta ở mỗi ngày đều tổ chức yến tiệc, ca múa hết sức nhộn nhịp.

Về nhạc công kia ta cũng giữ lại để hắn đàn cho ta nghe đỡ chán. Chu Lạc Hành quay lại thăm ta, nhưng ta không thèm nhìn y, quay lưng lại từ chối: "Ăn bánh đậu đỏ suốt mấy năm, ta chán đến tận cổ rồi.”

Y lặng lẽ thu tay lại, nói: “Chán cũng tốt.”

Ta quay đầu hỏi: “Có cái gì mà tốt?”

Y mỉm cười rạng rỡ: “Dù sao trên đời có nhiều món ngon như vậy, không thích bánh đậu đỏ nữa thì cũng không cần phải tiếc nuối.”

Ta xua tay bảo nhạc công ngừng đàn: “Trên người Chu Dận không có giải dược đúng không?”

Chu Lạc Hành mỉm cười chua chát: “Quả nhiên là nàng đã biết.”

Ta ngoắc tay, y cũng theo phản xạ tiến lại gần ta ngay lập tức.

Ta nắm lấy tay y áp vào mặt mình, rồi lại ngước lên nhìn y: “Thầy, người sẽ không bỏ cuộc đúng không?”

Y giật mình rụt tay lại như bị bỏng, mắt nhắm chặt không hé nửa lời.

Y nhất định phải sống.

Chu Lạc Hành có nhiều quân bài tẩy hơn ta nghĩ, khiến cẩu Hoàng đế và Cố Đĩnh dù có bắt tay cũng khó lòng địch lại được, chỉ còn cách bằng mặt không bằng lòng.

Nếu Chu Lạc Hành chếc, không còn đối thủ, hai bọn hắn sẽ tự nghi kị lẫn nhau.

Ta sẽ lại rơi vào tình thế khó xử một lần nữa.

Cho nên Chu Lạc Hành nhất định phải sống.

Cái gì đã trói buộc y… Trái tim đập ngày càng nhanh, ta chặn y lại: “Thái phó, người đừng bỏ Kiều Kiều lại mà.”

Dạo này hơi ốm yếu nên cơ thể gần như chỉ cần một tay, Chu Lạc Hành cũng đã ôm trọn ta vào lòng.

“Phải làm sao mới giữ người lại được…”

Y vẫn im lặng. Ta nhớ lại lời của Chu Dận.

“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Kiều Kiều sao?”, ta hỏi thăm dò.

Vừa nghe ta nói thế, hơi thở Chu Lạc Hành chợt rối loạn, mở mắt hỏi: “Nàng đi tìm ông ta sao?”

Ta bình tĩnh quan sát cảm xúc trong mắt y, chậm rãi nói dối: “Phải, ông ta bảo có cách cứu được người.”

Chu Lạc Hành lắc đầu kiên quyết: “Ta không làm được chuyện này đâu, Kiều Kiều.”

Quả nhiên!

“Tâm bệnh của ta chính là vì người mà có,”

Ta vuốt ve bên mặt y: “Nếu người chếc, ta cũng không muốn sống nữa.”

Dựa vào sự theo đuổi trong quá khứ của ta, chắc chắn y tin tưởng lời nói đó không chút ngờ vực.

Giọng y khô khốc: “Không, Kiều Kiều, không được chếc.”

“Ta không nỡ để nàng sinh ra một bào t.h.a.i ch.ế.c n.o.n được…”

Nhìn y rơi vào trạng thái đau đớn kỳ lạ, ta ngẩng đầu lên có chút bối rối.

Có lẽ đúng là trúng cổ độc rồi.

Việc ta bị trúng độc hồi còn ở Chu phủ đã khiến y sinh ra bóng ma tâm lý, chuyện này chắc chắn do Chu Dận nhúng tay vào. Tuy không liên quan, nhưng chung quy trong lòng y vẫn có hổ thẹn với ta.

Bảo là học cách nấu nướng, nhưng thật ra là điều chế thuốc.

Có một loại cổ vô cùng đáng sợ, dễ dàng khiến đàn ông đi đời nhà ma.

Còn nếu được truyền vào trong cơ thể phụ nữ, khi mang thai sẽ tự động truyền từ mẹ sang con khiến t.h.a.i n.h.i ch.ế.c n.o.n, người mẹ cũng thập tử nhất sinh.

Tỷ tỷ ta cũng từng vì loại cổ độc ác này mà một xác hai mạng, người bên ngoài chỉ biết tỷ ấy vì khó sinh mà mất.

Chỉ ta biết rằng, tỷ ấy bị như vậy là vì từng ăn một bát canh Chu Dận đưa tới.

Ta cũng từng ăn bát canh đó. Có điều ta khác với tỷ ấy, mệnh lớn.

Ta nhìn Chu Lạc Hành, có điều gì đó ở ta khiến y bị hấp dẫn không thể cưỡng lại được.

Cho nên vào đêm đó, y đã mất kiểm soát, quên hết liêm sỉ lễ nghĩa, bất chấp lao vào hôn ta, rồi trao cho ta ngọc ấn binh quyền.

Bây giờ cũng y như thế, ta đã khiến cổ độc trong y phát tác.

Nếu muốn y sống, thì con của ta phải chếc. Nói cách khác, cũng là ta phải chếc, một mạng đổi một mạng.

Hóa ra, Chu Lạc Hành đã sớm yêu ta và vẫn luôn yêu ta, vậy mà bây giờ ta mới biết.

Cho nên y chấp nhận để Chu Dận điều khiển, không dám tiếp cận ta, ngay cả việc đính hôn cũng là thử thách của Chu Dận đặt ra cho y.

Vì Chu Dận biết, Chu Lạc Hành sẽ không dám lấy ta.

Hậu quả của việc không nghe lời Chu Dận chính là ta bị hạ độc.

Đến cả việc đuổi ta ra khỏi Chu phủ cũng vì muốn bảo vệ ta, có điều vẫn chậm hơn Chu Dận một bước.

Nếu ích kỉ muốn sống, cả đời này y sẽ mất ta. Y muốn bảo vệ ta, dù cho phải từ bỏ mạng sống cũng muốn ta được sống.

Ta thờ ơ nhìn Chu Lạc Hành đau đớn vì cổ độc phát tác, sau đó quay đi lại nhìn thấy nhạc công đang đứng đó nhìn ta với ánh mắt buồn bã.

Ta không chú ý đến sự kì lạ này, ép mình nhìn Chu Lạc Hành: “Ta còn cần người giúp ta, người không thể chếc được.”

“Ta có thể cứu người, người sẽ sống.”

“Người chỉ cần giúp ta lấy được thứ kia, coi như bồi thường cho ta là được.”

“Người đã nói sẽ cho ta tất cả thứ gì ta muốn, đúng không?”

Chu Lạc Hành tỉnh táo trong giây lát, đè nén sự đau đớn trong mắt, khàn giọng hỏi ta: "Nàng muốn cái gì?"

"..."

Ta cười khúc khích.

“Hoàng quyền.”

Đồng tử của y chấn động.

"Ta cần binh lực mà người cùng Chu Dận cất giấu. Thái phó, người cùng ta làm một giao dịch, có được không?”

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play