Ta trốn ở phủ Tướng quân an phận thủ thường suốt một tháng, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ngày nào ta cũng cùng mẹ chồng đi thưởng hoa, câu cá. Bà ấy nhìn ta như vậy lại càng cảm thương cảm, thấy có lỗi với ta.
Thời gian cứ trôi như thế, đến khi Chu Lạc Hành cầm thánh chỉ đến, mời ta vào cung dự yến tiệc Trung thu.
Ta cung kính cúi đầu hành lễ, Chu Lạc Hành đứng từ xa nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt quen thuộc.
Yến Vân Thành đỡ ta đứng dậy, vẻ mặt lo lắng: “Mợ, sức khỏe của mợ không tốt, để ta đưa người đi nghỉ ngơi.”
Đến lúc này, Chu Lạc Hành như không nhịn được nữa nhìn ta đến thất thần, dường như có chút không đành lòng.
Ta nén lại ý cười trong mắt, vịn tay Yến Vân Thành đứng dậy, chậm rãi đi về phía hậu sảnh.
Nếu ta đoán không lầm, có lẽ Yến Quy Đình đang “đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào” với công chúa Nam Sở. Khách đến dự yến tiệc Trung thu lần này, e cũng chẳng phải người đàng hoàng.
Thái độ ta đột ngột thay đổi, chắc chắn sẽ khiến bọn hắn thắc mắc.
Bên nhau từ nhỏ đến lớn, hiện tại ta bày ra thái độ lạnh nhạt xa cách, bọn hắn sẽ thấp thỏm, khó hiểu lí do khiến ta trở thành như vậy.
Cha ta vẫn luôn dặn dò, đàn ông kẻ nào cũng như kẻ nào, bọn hắn khi đã quen có con bên cạnh, quen với sự dựa dẫm của con vào bọn họ. Bỗng nhiên một ngày, con tỏ ra xa cách, không còn ỷ lại vào họ nữa, chắc chắn bọn hắn sẽ cảm thấy khó chịu, lập tức đến tìm con.
Vừa ngồi xuống, bước chân Chu Lạc Hành cũng chạm đến ngưỡng cửa phòng.
Trong vườn đều là hoa hồng do chính tay ta trồng, Chu Lạc Hành mặc một bộ quan phục trắng muốt, vẻ đẹp thuần khiết như được tô điểm bởi những cánh hoa.
“Kiều Kiều…” Y do dự nói: “Sức khỏe của nàng không tốt, liệu có tham dự yến tiệc được không?”
Yến Vân Thành đưa ta tách trà nóng.
Ta nhấp một ngụm trà đáp: “Đương nhiên là được.”
Đặt tách trà xuống, ta ho hai tiếng rồi hỏi: “Chu thái phó còn có chuyện gì không?”
Y giật mình dời mắt, lên tiếng cáo từ.
Yến Vân Thành cau mày nhìn y rời đi, sau đó hỏi ta: “Mợ, người thực sự muốn đến đó sao?”
“Cậu sợ à?”
Ta cười trêu chọc.
Cậu ta mím môi, hai tai lại đỏ bừng lên, xấu hổ đáp: “Ta không sợ.”
Ngày trong cung diễn ra yến tiệc, Chu Dận cũng được mời đến, không ai đoán được dụng ý của Hoàng thượng.
Chỉ nghe Yến Vân Thành kể lại, hôm đó sau khi truyền chỉ thì Bệ hạ có thưởng cho lão một ly rượu.
Chu Dận mỉm cười uống rượu, sau đó được đỡ lên kiệu.
Ta đoán đó là “Nhuyễn cốt tán” (loại thuốc khiến xương cốt mất hết sức lực).
Âu cũng là để đề phòng võ công của Chu Dận.
Sự nghi kị của cẩu Hoàng đế ngược lại đã giúp kế hoạch của ta được thêm một tầng chắc chắn.
Ta sắp xếp khiến mẹ chồng không thể đến yến tiệc, hôm nay sẽ có nhiều biến cố, ta không muốn bà ấy rước phải rắc rối, an tâm dưỡng sức trong phủ là được rồi.
Kiệu của ta và kiệu của Chu Dận cùng lúc tiến vào cung điện, gió thổi bay một góc rèm, ta nhìn thấy Chu Dận đang vân vê một chuỗi ngọc trong tay.
Tuy bàn trắng trắng bệch, lộ ra cả xương khớp nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy quá sợ hãi.
Trong phút chốc, ta bỗng nghĩ đến con chim họa mi đậu giữa những ngón tay của ông ta, mơ hồ nhớ đến Chu Lạc Hành nằm bất động trên giường.
Hoàng đế ban chỗ ngồi cho Chu Dận ở phía sau Chu Lạc Hành. Thế nhưng, ông ta không hề tỏ ra chút bất mãn nào, khuôn mặt như ngọc mang theo nụ cười có chút khó đoán.
Sau khi yến tiệc bắt đầu, mấy cái trò đàn ca sáo nhị, múa hát tuồng chèo này ta đã sớm chán ngán rồi. Ngồi nói chuyện, tán phét với Yến Vân thành còn vui hơn.
Chu Dận xin phép ra ngoài hóng gió cho bay hơi rượu.
Hoàng đế tùy ý gật đầu, nhìn ta: "Yến phu nhân, nghe nói phu nhân bị bệnh đã dưỡng bệnh được một tháng, có cần thái y đến khám không?”
Dù sao, ta cũng là người nhà của một tướng quân đang gánh vác nơi sa trường, hắn bày tỏ sự quan tâm đến ta cũng không cần phải trốn tránh, lén lút.
Vừa dứt lời, không đợi ta kịp đáp, hắn giơ tay lên, nữ ngự y đang đợi bên cạnh đã đến bắt mạch cho ta.
Ngự y nhíu mày: “Bẩm phu nhân, dạo gần đây người hay lo lắng đúng không? Lo âu quá nhiều dễ sinh ra tâm bệnh, người cần thoải mái tư tưởng hơn. Nếu trong lòng người có quá nhiều tâm sự, sẽ tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe của người.”
Hoàng đế ngạc nhiên nhếch mày.
Hẳn là đang nghĩ ta bày trò đây mà, hắn nào biết ta thực sự phát bệnh rồi đấy.
Cố Đĩnh nhíu mày nhấp rượu, xem ra hắn không nói cho cẩu Hoàng đế ta đã biết tất cả.
Ta cười khúc khích: “Đa tạ ân điển của Bệ hạ. Thần phụ vì quá lo lắng cho phu quân đang ở nơi sa trường gian khổ, đến ngắm trăng cũng nhớ nhung về chàng nên có chút buồn sầu thôi.”
Ngự y và hoàng đế trao đổi ánh mắt, hoàng đế thu tay lại, nhướng mày như không vui.
Ta nhìn là hiểu hắn đang nghĩ gì, nếu như hai ta ở riêng, chắc chắn hắn sẽ mắng ta, chẳng hạn như “Đồ ngốc, có gì đâu mà phải lo lắng, chỉ cần nàng nói ra, ta sẽ giúp nàng giải quyết mọi chuyện.”
Ngươi thì hay rồi, một mình ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, thỉnh thoảng thương xót, an ủi ta vài câu, rồi lại cho ta ít châu báu, dỗ ta vui là xong chuyện.
Bởi vì hắn biết, điều hắn sắp nói ra nhất định sẽ khiến trái tim ta chấn động.
“Yến ái khanh bị mất tích trong trận chiến với Nam Sở, nay Nam Sở phái người đưa thư cầu hòa đến. Yêu cầu trẫm tứ hôn cho công chúa Nam Sở và Yến khanh làm điều kiện.”
Đã hơn một tháng trôi qua, cẩu Hoàng đế mới chính thức thông báo tin này cho quần thần trong triều.
Cả Hoàng đế và Yến Quy Đình đều coi đây là một chiến lược thử nghiệm.
Đúng như dự đoán, mọi người đều bị sốc, bên tai có không ít tiếng xì xào to nhỉ bàn tán.
Điều quan trọng nhất chính là, bọn họ đều đang nhìn ta với ánh mắt thương hại, xen lẫn đón chờ trò vui.
Lại nhớ đến Hoàng đế tự nhiên lại mời Chu Dận tham gia yến tiệc, mọi người lại lần nữa xôn xao, ai nấy đều tò mò không hiểu Hoàng đế muốn làm gì. Nhưng có một việc phải khẳng định chính là, Chu Dận sẽ không bao giờ lấy lại được quyền lực như trước đây.
Ta theo ý cẩu Hoàng đế, mặt tái nhợt nhìn hắn ngồi phía trên ghế rồng, mắt đẫm lệ.
Hắn nhíu mày, lý trí bảo hắn không thể công khai trấn an ta lúc này.
Nhìn thái độ như hận không thể cho ta biết sự thật của hắn khiến ta thấy thật lố bịch, ta bồi hồi nhớ lại đoạn đối thoại một tháng trước.
Hắn tuyên bố cho tiền Nhiếp Chính Vương - Chu Dận, dẫn binh đến Nam Sở.
Khắp toàn trường ồ lên kinh ngạc, ta run rẩy sắp ngã thì được Yến Vân Thành đỡ lấy.
Ta đẩy cậu ta ra, đối mặt với Hoàng đế: “Thần phụ… Muốn gặp Thái hậu.”
Hoàng đế gật đầu cho phép.
Sau khi rời khỏi yến tiệc hoàng cung, ta lang thang bên ngoài hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy Chu Dận đang ngồi ở tòa đình giữa hồ ngắm trăng.
Một cơn gió thổi qua, ta đưa tay vén tóc, vẻ mặt thoải mái nói: “Ta đã nhìn thấy thư từ qua lại với Nam Sở rồi.”
Chu Dận hình như vẫn chưa hiểu: “Lạc Chi, trời trở gió rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ta phớt lờ ông ta, đứng dậy đi về phía rìa đình, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ như phản ánh sự yếu đuối của ta.
Chu Dận vội tiến lên muốn đỡ ta: “Cẩn thận…”
Ta rút trâm chĩa về phía ông ta, cao giọng: “Đừng qua đây!”
Yến Vân Thành phi tới, ta thuận thế đẩy Chu Dận ra, cơ thể lão vốn đang chịu ảnh hưởng của Nhuyễn cốt tán nên dễ dàng bị ngã về sau.
Ta ngã vào hồ, tuy rằng thời tiết vẫn chưa lạnh, nhưng không hiểu sao nước hồ lại lạnh thấu tâm can thế này.
Ta nhìn thấy Yến Vân Thành đang tức giận chưởng một nhát vào ngực Chu Dận, khiến lão phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh. Ta cũng ngừng vùng vẫy, thả trôi cơ thể vào làn nước lạnh lẽo.
Giống như năm đó ta trèo cây rơi xuống hồ trong phủ Nhiếp chính vương.
Một lúc sau, ta được Yến Vân Thành cứu lên, ta nhận ra bản thân đang phát sốt. Đầu đau đến mức không thể cử động được.
Một lúc lâu sau, khi đã được bọc trong chăn ấm, nệm êm, ta nghe được Yến Vân Thành thì thầm bên tai: “Mợ, kế hoạch thành công rồi ạ.”
Dù đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, nhưng ta vẫn không thể nhịn cười.
Trước đây, tiền Nhiếp Chính Vương muốn lấy ta là chuyện không ai không biết. Nay ta lại bị ngã vào hồ đến bất tỉnh.
Trong cơn tức giận, Hoàng đế đã ra lệnh bắt giam Chu Dận vào ngục tối. Sau đó, cử Yến Vân Thành thay lão đến Nam Sở gặp Yến Quy Đình.
Còn ta thì bị giữ trong cung, gọi là đi dưỡng bệnh, nhưng thực tế là bị giam lỏng. Trở thành con tin, trở thành điểm yếu của hai người họ Yến kia.
Đương nhiên, hắn cũng không quên đưa mẹ Yến Quy Đình vào cung.
Ai nấy đều thương hại ta, nhưng sau đó mọi chuyện cũng lắng xuống.
Ngoại trừ Cố Đĩnh, trước khi rời cung, hắn nhìn ta với ánh mắt áy náy, nhưng tuyệt nhiên không có một chút hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT