Tôi quên mất trong tủ lạnh nhà tôi, trừ rượu ra thì vẫn là rượu.

Cuối cùng, chúng tôi vẫn ra ngoài ăn sáng, sau đó trở lại nhà cũ của thằng bé một chuyến.

Tôi không lên lầu, chưa đến nửa giờ thằng bé đã xuống. Thằng bé chỉ cầm ảnh chụp của mẹ mình, sách và quần áo.

Vẻ mặt của thằng bé có chút xấu, hốc mắt hơi ửng hồng.

Chắc đám người thân ruột thịt sói mắt trắng kia lại không nói được lời tốt đẹp nào rồi, nhưng tôi cũng không an ủi nó.

Tôi không có nghĩa vụ trấn an cảm xúc của thằng bé, có một số việc phải tự mình chịu đựng.

Tôi lái xe đến siêu thị, để cho thằng bé đi chọn đồ, còn tôi chờ thằng bé ở quầy thu ngân.

Bạn thân Diệc Hoan gọi điện thoại đến, mới vừa bắt máy, tôi đã nhíu mày đưa điện thoại xa một chút.

“Bảo bối! Mau an ủi tớ!” Đầu kia của điện thoại, cô ấy đang than khóc.

Tôi hết cách, đành hỏi: “Cô bạn này, làm ơn kiềm chế âm lượng của cậu. Nếu không tớ sẽ đến tìm cậu đòi phí tổn thương thính giác. Nói xem, lần này lại chuyện gì?”

“Không phải là chuyện bố tớ gạt tớ, đi hẹn hò sao! Vừa rồi tớ còn cãi nhau với ông ấy một trận, bảo bối à, đêm nay tớ muốn ngủ ở nhà cậu.” Cô ấy giả vờ khóc thút thít.

“Nhà tớ không có chỗ ngủ, phòng dành cho khách có người ở rồi.”

“Cái gì? Đồng chí Hạ Mộ, cậu cũng học kim ốc tàng kiều* sao?”

(*) Tòa tháp đẹp giấu mỹ nhân.

Đầu óc của cô ấy suy nghĩ lung tung cái gì đấy, tôi rất đau đầu giải thích đơn giản ngọn nguồn câu chuyện cho cô ấy nghe một chút.

Đầu dây bên kia, nghe xong lại cảm thán, cuối cùng cô ấy đòi một hai phải mời Bùi Húc đi ăn lẩu vào giữa trưa, nói vì thấy thương thằng bé nên phải bồi bổ thật tốt.

Đợi Bùi Húc ra đến nơi, thằng bé chẳng mua vật dụng hằng ngày mà mua cả một giỏ lớn đồ ăn.

Tôi khó hiểu nhìn thằng bé, thằng bé lại thấp giọng giải thích: “Sau này để tôi nấu cơm cho, ra ngoài ăn vừa phí tiền vừa mất vệ sinh.”

Đúng là dâu hiền hiếu thảo, trong đầu đột nhiên vang lên một câu không thích hợp.

Ánh mắt nhân viên thu ngân phức tạp liếc thoáng qua hai người chúng tôi.

Xem kia, hiểu lầm chắc luôn.

Vẻ mặt của tôi vẫn bình thường và thanh toán hóa đơn, sau khi lên xe tôi nói với Bùi Húc chuyện Diệp Hoan mời thằng bé đi ăn lẩu.

Thằng bé lại không có ý kiến gì, nói cũng được.

Trên đường đến tiệm lẩu, trong lòng tôi lại âm thầm cầu nguyện: Lát nữa, Diệp Hoan phải tự quản lý cái miệng như tàu xe lửa của mình.

Chương 4

Bước vào quán lẩu, tôi liếc mắt cái đã nhìn thấy Diệc Hoan đang điên cuồng vẫy tay với chúng tôi, và cả ánh sáng bắn ra từ trong mắt cô ấy khi nhìn thấy Bùi Húc.

Tôi chấp nhận số phận dẫn Bùi Húc đi đến đó, giới thiệu hai người họ cho nhau.

"Bùi Húc, đây là dì Diệc Hoan của cháu."

Người phụ nữ ở đối diện nghe vậy thì cuống lên: "Dì cái gì, cậu đừng nghe cô ấy nói vớ vẩn, Tiểu Húc phải không, chị là chị Diệc Hoan của cậu."

Bùi Húc gọi cô ấy một tiếng "Chị" như cô ấy mong muốn, sau đó bị cô ấy đuổi đi lấy gia vị.

Tôi biết, cô ấy có chuyện muốn nói riêng với tôi.

Diệc Hoan thu lại ý cười, vẻ mặt đau lòng: "Đồng chí Hạ Mộ, cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu coi trọng nhan sắc của Tiểu Húc, muốn chơi hệ dưỡng thành gì gì đó đúng không? Thằng bé còn chưa đến tuổi trưởng thành đâu đấy!"

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt như nhìn đồ thiểu năng, bưng cốc nước lên, không đáp lời.

Cô ấy tiếp tục suy đoán một cách yếu ớt: "Chẳng lẽ cậu muốn... làm mẹ cậu ấy?"

Tôi bị sặc đến mức ho khan, ngụm nước vừa uống vào suýt nữa đã phun ra ngoài.

Diệc Hoan vội vàng đưa khăn giấy cho tôi: "Ô này, tớ chỉ nói bừa thôi, chẳng phải cậu sợ phiền phức nhất hay sao? Cậu đừng nói với tớ là vì đền ơn nhé, tớ còn không hiểu cậu chắc, chuyện nào ra chuyện đó phân chia rõ ràng lắm, sẽ không vì năm đó mẹ cậu ấy giúp cậu mà cậu nhận nuôi con trai cô ấy đâu."

Đúng vậy, tôi sẽ không.

Thế nên, tại sao tôi lại nhất thời ấm đầu dẫn thằng bé về nhà?

Là bởi vì ngày đó lúc đối mặt, tôi nhìn thấy bản thân của trước đây ở trên người cậu ấy ư?

Tôi cũng không biết.

Bùi Húc cầm gia vị trở về, đúng lúc đó tôi và Diệc Hoan dừng chủ đề này lại.

Thời gian ăn lẩu sau đó, có Diệc Hoan ở đây, cả quá trình chưa có lúc nào tẻ nhạt.

Trái lại là Bùi Húc bị cô ấy trêu đỏ mặt mấy lần.

Trước khi lên xe, Diệc Hoan kéo tôi lại, nhìn Bùi Húc ở ghế lái phụ, thấp giọng dặn dò: "Tớ không biết tại sao cậu lại nhận thằng bé về nhà, cậu không muốn nói thì tớ sẽ không hỏi. Nuôi trẻ con không dễ dàng, sau này có chuyện gì cần giúp có thể dặn dò người chị em là tớ đây một tiếng bất cứ lúc nào, cậu đừng có chẳng nói chẳng rằng tự mình gánh vác. Biết chưa?"

Tôi giơ tay kéo cô ấy lại, ghé vào bên tai cô ấy kéo dài giọng: "Biết rồi~ Thưa dì Diệc Hoan thích nhọc lòng~"

Cô ấy xấu hổ đập lên mu bàn tay tôi, buông tôi ra.

Trước khi về nhà, tôi lái xe đến trung tâm thương mại gần nhà đặt mua tủ quần áo và bàn ghế ngồi học giao hàng tới nhà, dự định để hết vào phòng ngủ phụ.

Sau này đó chính là phòng của thằng bé.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, về đến nhà, tôi về phòng ngủ ngủ bù, để Bùi Húc tự mình sắp xếp.

Chạng vạng tối, tôi bị mùi cơm chín đánh thức.

Xoa đôi mắt mơ màng đi vào phòng khách, dưới ánh đèn ấm áp, Bùi Húc đang bưng từng đĩa từ phòng bếp ra bên ngoài.

Tôi nhìn thức ăn đầy bàn, hoang mang ngước mắt lên nhìn thằng bé: Tôi dẫn một nàng tiên ốc về nhà hả?

Bùi Húc có chút ngượng ngùng: "Không biết dì thích ăn cái gì nên món nào cũng làm một ít, không cẩn thận nên làm nhiều mất rồi, xin lỗi."

Tôi xua tay ý bảo không sao, ngồi vào bên cạnh bàn ăn mà vẫn còn có chút choáng váng: Hóa ra đây chính là cảm giác trong nhà có người nấu cơm ư?

Những ngày tháng sau đó, giữa tôi và Bùi Húc không giao lưu nhiều.

Phần lớn thời gian tôi đều ở lì trong thư phòng vẽ bản thảo, thỉnh thoảng đi đến phòng làm việc gặp một số khách hàng cùn Diệc Hoan.

Từ khi trong nhà có Bùi Húc thì luôn duy trì vẻ sáng sủa sạch sẽ, trên ban công còn có thêm mấy chậu cây cảnh.

Hai tuần sau, đến ngày tựu trường của Bùi Húc.

Ngày đưa thằng bé đến trường báo danh, nhờ cô giáo nói tôi mới biết thằng bé đạt hạng nhất toàn trường trong kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước.

Đây chính là "Thành tích tạm ổn" mà thằng bé nói?

Quay đầu nhìn vành tai đỏ lên và sống lưng âm thầm thẳng lên mấy phần của cậu thiếu niên.

Trong lòng có một trận buồn cười, có chút giống chú mèo.

Bởi vì trường học ở gần nhà, cuối cùng trưng cầu ý kiến của thằng bé, quyết định học ngoại trú.

Ngày hôm sau lại đi trung tâm thương mại mua cho thằng bé một chiếc xe đạp.

Từ đó, thằng bé chính thức bắt đầu cuộc sống của học sinh lớp mười một, còn tôi cũng tập trung tinh thần vào phòng làm việc.

Chẳng mấy chốc đã tới kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play