6. Tôi nhìn tờ giấy và hơi ngạc nhiên:

" Cái gì? Tôi tưởng cô sẽ yêu cầu tôi phải tránh xa anh ấy, đánh tôi, mắng tôi, giật tóc tôi như trong phim truyền hình chứ?"_ Tôi nói tôi đã nghĩ vậy trước khi tới đây.

Nhưng.....

"Nhân cách của tôi không cho phép tôi làm điều này " _ Mộ Tần Dao mỉm cười, khuôn mặt tỏa sáng. " Trên đời này, rất nhiều thứ có thể ép buộc, nhưng tình yêu thì không thể ép buộc ".

" Tôi chỉ muốn làm nữ chính thứ nhất, nữ chính thứ 2 và trà xanh đều không phù hợp với tôi".

Trước khi rời đi, Mộ Tần Dao hỏi tôi:

" năm đó cô thực sự lấy được 5 triệu sao?".

Thực sự... tôi đã cầm nó.

Tôi bấm chuông hồi lâu nhưng mà không ai ra mở cửa.

Tôi mở nó bằng mật khẩu mà Mộ Tần Dao đưa cho. Căn phòng tối om, mùi hôi trộn vào nhau thật ngột ngạt.

" Cố Nguyên " - tôi thấp giọng gọi tên anh ấy.

Khi tôi bật đèn lên, tôi thấy anh ấy đang ngồi trong góc với những chai rượu đang chất đống xung quanh.

Mẩu thuốc lá vương vãi khắp sàn.

Cả người đều suy sụp, cô đơn.

Anh ấy vẫn đang cầm chai rượu trên tay và ngửa cổ lên rót vào miệng.

Tôi vội ngăn anh ấy lại:

" Cố Nguyên, đừng uống rượu nữa".

Anh ấy đẩy tôi ra "Biến đi".

Anh ấy nhấp thêm một ngụm nữa vào miệng.:

" đừng uống nữa " _ tôi tát vào mặt anh ấy.

" Tỉnh táo lại chưa?".

" Mục Túc"

" Cuối cùng thì em cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh".

Tôi "...?".

" Em đúng là đồ không có lương tâm ".

" Được rồi, được rồi, là tôi không có lương tâm ". Tôi muốn kéo anh ấy nằm xuống ghế sofa:

" mặt đất lạnh lắm, dậy đi".

Cố Nguyên vẫn bất động, đưa tay ôm mặt tôi, nồng nặc mùi rượu.

" Tại sao em nói dối tôi về việc chia tay?".

" Mục Túc, em là đồ ngốc sao?".

" Phải, phải,tôi là 1 đứa ngốc".

Tôi kiên nhẫn dỗ dành anh:

" ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đi".

Anh ấy làm theo tôi và ngồi lên ghế sofa.

" Em có biết anh tìm em rất lâu không?".

" Anh đã tìm kiếm, tìm kiếm, và tìm kiếm nhưng không tìm thấy em ở đâu cả".

" Mục Túc em chạy đi đâu"..

" tôi thực sự rất nhớ em...".

Cố Nguyên lẩm bẩm,thanh âm dần dần trầm xuống. Tôi vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nói:

" em cũng vậy ".

Em cũng rất nhớ anh, Cố Nguyên.

Tôi vắt một cái khăn nóng và đắp lên mặt anh ấy. Tay tôi chạm vào sợ râu mọc ra từ khoé miệng anh. Cố Nguyên mở mắt ra như có thần giao cách cảm. Tôi nhanh chóng rút tay lại.

Nhưng mà anh ấy đã tóm lấy tôi

" Mục Túc"_ anh nhìn tôi với đôi mắt đen láy.

Trong nhất thời tôi không biết được anh ấy đã thức hay vẫn còn mơ hồ.

" Em đây" _ má tôi đỏ lên và tôi có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu hổ.

" Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi" _ tôi vừa định rời đi thì anh ấy ôm tôi thật chặt.

Giây tiếp theo, thế giới quay cuồng.

Cả người đều bị ép dưới hắn.

" Đây là mộng sao,tại sao lại chân thực như vậy?". Vào lúc này,tôi cuối cùng cũng biết rằng anh ấy vẫn chưa tỉnh.

Nhưng tôi không nói nên lời.

Mùi rượu nồng nặc hoà lẫn mùi đặc trưng của anh khiến tôi choáng váng

....

Điều gì tới cũng tới...

Tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn.

Vừa duỗi người ra, tôi nhìn thấy Cố Nguyên đang ló đầu qua khe cửa.

Tôi sợ đến nỗi nắm chặt chăn.

" Cô bé lười biếng, dậy nhanh và ăn sáng đi".

Tôi tắm rửa và bước ra ngoài, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.

Rất đơn giản và bình thường.

Một loại rau xanh, một đĩa trứng bắc và một đĩa tôm.

Chúng đều là món ăn yêu thích của tôi.

Đầu tiên anh đưa cho tôi một cốc nước ấm rồi bóc tôm cho tôi.

Giống như trước đây.

Chúng tôi cũng giống như bạn trai, bạn gái bình thường.

Chúng tôi thường đi ăn và hẹn hò cùng nhau.

Thỉnh thoảng tôi đọc sách và thảo luận các vấn đề về công việc.

Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ cãi nhau và làm lành trong giây tiếp theo.

Chúng tôi sẽ nắm tay nhau cùng ngắm biển, và hoàng hôn.

Sẽ cắm trại trên đỉnh núi để ngắm sao.

Chúng tôi sẽ cùng nhau đến sa mạc nơi chúng tôi đã đồng ý đến khi còn trẻ.

Cùng nhau hoàn thành kế hoạch du lịch mà bản thân đã lập khi còn trẻ.

......

Tôi đã nghĩ cuộc sống sẽ tiếp tục như thế này. Nhưng có lẽ cuộc sống giống một hình parabol hơn. Từ trên xuống điểm xuất phát chỉ mất một cái chớp mắt.

Một ngày bình thường _ đó là một ngày nghỉ.

Hẹn nhau xong, tôi đi siêu thị mua vài thứ rồi đến nhà Cố Nguyên.

Tôi đến sớm hơn giờ hẹn 15'.

Tôi định nói cho anh ấy biết điều gì đó quan trọng và tạo cho anh ấy một bất ngờ.

Quả thật là tôi rất" ngạc nhiên" khi mở cửa.

Mùi nước hoa xa lạ đọng lại ở tiền sảnh.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bộ quần áo bừa bộn trên mặt đất trước cửa nam nữ trộn vào nhau. Phòng ngủ mở toang cửa.

Tôi cảm thấy mình như người ngoài cuộc vô tình đột nhập vào.

Cuối cùng, tôi quay người đi.

Sau đó tôi và lãnh đạo bày tỏ rằng tôi không thể tiếp tục thực hiện dự án với Cố thị nữa.

Người lãnh đạo cảm thấy tiếc cho tôi.

Nhưng trước sự kiên quyết của tôi, nó đã được giao cho đồng nghiệp khác.

Ngày trở lại bình thường.

Thi thoảng tôi sẽ nhận được một số cuộc gọi lạ. Anh ấy sẽ giữ im lặng ngay cả khi tôi nhấc máy.

Sau này tôi mới nhận ra và không nghe một lần nào nữa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ Cố.

" Cô có biết rằng Cố Nguyên đã về Trung Quốc". " Biết".

" Cô không định giải thích cho Cố Nguyên chuyện năm đó sao.".

Tôi ngước mắt lên nhìn bà ấy, hơi ngạc nhiên.

Mẹ Cố uống cà phê một cách tao nhã:

" cô thấy tôi trông giống bà " mẹ chồng " độc ác à? ".

" Khi ta yêu cầu cô rời xa Cố Nguyên, ta thấy cô lúc ấy còn trẻ nên chuyên tâm đến chuyện học hành."

" Mặc dù ta không phủ nhận, nhưng lúc đó ta cảm thấy cô không xứng với Cố gia chúng tôi Mục Túc à".

" Nhưng mà ta không muốn Cố Nguyên đổ lỗi cho ta nếu một ngày nó phát hiện ra sự thật".

Tôi mím môi nói:

" Nếu chúng ta không nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không biết".

" Nhưng trong lòng Cố Nguyên vẫn còn có cô".

Tôi mở miệng nhưng không trả lời.

Có lẽ đó chỉ là anh ấy không muốn bị bỏ rơi khi còn trẻ.

" Lần trước gì giúp việc lau kệ sách cho nó, vô tình làm mất một tờ giấy của nó, bị nó mắng".

Mẹ Cố cười nói:

" cô có biết đó là gì không? Đó là bức chân dung con vẽ cho nó".

Tôi đóng băng.

Có một bức tranh như vậy trong trí nhớ của tôi.

Đó là ánh nắng chiếu vào anh ấy khi chúng tôi đang học ở thư viện.

Tôi vẽ anh ấy lúc đó theo cảm xúc của tôi.

Lúc đó anh ấy còn nói tôi vẽ anh ấy xấu xí, đẹp trai không bằng một phần nghìn.

Tôi yêu cầu anh ấy trả lại cho tôi nhưng anh ấy từ chối

Tôi không ngờ rằng anh ấy vẫn giữ nó.

"Ta luôn cho rằng lúc đó còn nhỏ, nó sẽ sớm quên đi".

" Nhưng sau đó Cố Nguyên không bao giờ có bạn gái nữa ".

Giọng điệu của mẹ Cố có phần bất lực hơn một chút.

" Có lẽ anh ấy đã có đối tượng mà bác không biết ". Tôi mở miệng.

" Ngay cả Mộ Tần Dao cũng không làm lay chuyển được nó, những người khác,...". Mẹ Cố lắc đầu.

" Ta lớn tuổi rồi không muốn xen vào chuyện của người tuổi trẻ ".

" Nhưng về khoản 5 triệu ta nghĩ cô nên nói cho nó biết ".

" Cô hỏi tôi mượn, và đã trả lại lâu rồi.

Không phải vì cô lấy tiền bỏ rơi nó đâu".

Nhưng việc chia tay đã trở thành hiện thực.

Tôi mỉm cười yếu ớt:

". Không cần ".

Những bộ quần áo nằm rải rác trên sàn nhà dường như vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.

Mẹ Cố còn muốn nói điều khác.

Bất ngờ tiểu Chanh đột nhiên từ xa lao tới ôm chân tôi.

Bé ngẩng đầu lên gọi tôi:" mẹ".

Tôi đã quá muộn để ngăn điều đó dừng lại.

Nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ, mẹ Cố bàng hoàng đứng dậy.

" Cô... đứa trẻ này...".

" Xin lỗi, tôi phải rời đi trước".

Tôi bất ngờ đứng dậy ôm con rồi bỏ chạy.

Sau đó tôi gửi con về quê luôn trong đêm.

Và đã hối hận vì đã trò chuyện với mẹ Cố lâu như vậy và để bà gặp thằng bé.

Tôi sợ mất thằng bé.

Nhưng mẹ Cố không đến gặp tôi nữa.

Thỉnh thoảng bà có sắp xếp mấy người gửi đồ cho thằng bé.

Nhưng tôi đã không chấp nhận nó.

Ngày hôm đó, điều ngạc nhiên tôi muốn dành cho Cố Nguyên chính là nói cho anh ấy biết anh ấy sắp làm cha.

Đáng tiếc " bất ngờ" anh mang lại quá lớn.

Tôi không thể chịu đựng được.

Ngày tháng trôi qua trong sợ hãi.

Tôi thường thức dậy lúc nửa đêm và thường xuyên cảm thấy tim đập nhanh khi nhận được điện thoại của bố mẹ.

Sợ bất kì tin xấu, may mắn thay không có.

Thời gian trôi qua, tinh thần tôi dần thư giãn

....

Lần tiếp theo gặp Cố Nguyên là tại một bữa tiệc riêng tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play