No Life

Chương 2


8 tháng


4.

Xuất phát từ trực giác nào đó đối với "nguy cơ" chưa biết, bữa tiệc ngày hôm sau, tôi cũng không đi.

Những chiếc đinh gãy ở giày đâm vào chân tôi khiến tôi gần như không thể đi lại được, mẹ không thể gác lại công việc cấp bách trong lúc này nên đã nhờ hai bác sĩ gia đình thay phiên nhau chăm sóc cho tôi.

11 giờ 30 tối, Thời Huyền cuối cùng cũng trở về, cô ấy dường như đã uống rất nhiều rượu, trên khuôn mặt say rượu nở nụ cười rõ ràng, được trợ lý đỡ và loạng choạng bước tới tầng 2.

Cô ấy đã khá say nên mong muốn được nói chuyện với cô ấy ban đầu của tôi tạm thời bị kìm nén.

Quên đi, vẫn là chờ ngày mai rồi nói sau.

12 giờ đêm, tôi vừa tắm xong, đang định tắt đèn đi ngủ thì có tiếng gõ cửa.

Rất đột ngột, trong đêm yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa nặng nề. Tôi dừng một chút, đứng dậy đi mở cửa.

Tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước, áo choàng tắm màu trắng đem thân thể uyển chuyển bao bọc, sắc mặt nàng ửng đỏ, trên mặt mang theo nụ cười áy náy.

"Dao Dao, chị...——"

" Hức--"

Lời còn chưa nói xong, đã bị nấc cục giành trước. Cô ấy che miệng, sắc mặt càng đỏ hơn:

"... Chị có chuyện muốn nói với em.”

Tôi sửng sốt một chút:

"Vừa vặn, em cũng có chuyện muốn nói với chị.”

Tôi quay người sang một bên để cô ấy vào.

Chắc là do còn chưa tỉnh táo nên bước đi hơi loạng choạng, mãi đến khi kéo ghế ra ngồi xuống mới mở miệng.

"Đôi giày ngày hôm qua..."

Cô ấy có vẻ đang suy nghĩ từ ngữ, nắm lấy tay tôi và thì thầm:

" Chị không làm điều đó."

“…Chị không làm việc đó ?”

Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.

"Ừ, không phải chị."

Thời Huyền khẽ cau mày, chậm rãi thở ra:

“Tuy rằng em có thể không tin lời chị nói, nhưng chị thật sự không biết bên trong giày bị người ta động vào.”

Cô ấy do dự một lát, với vẻ mặt bối rối:

"Ừm... Phải nói như thế nào đây... Nói tóm lại, chính là trong nhà này có người muốn hại em......”

“ Hại em? "

Tôi ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới phản ứng lại.

" Không phải không phải, chờ một chút..”

Thông tin này đến quá đột ngột khiến tôi khó tiêu hóa, chỉ vào mình khó khăn nói:

“ Chị nói có người muốn hại em?”

“Đúng vậy,”

Thời Huyền gật đầu.

“ Chị biết người kia là ai, nhưng... chị không thể nói cho em biết.”

Tôi không thể tin được:

“Tại sao?”

Thời Huyền lại lộ ra vẻ mặt rối rắm:

" Chị, chị không thể nói, tóm lại, em nhất định phải cẩn thận."

Nói xong, cô ấy phớt lờ câu hỏi của tôi, lảo đảo bước đi và muốn rời đi.

“Đợi đã”

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.

“ Làm sao em biết điều chị nói là đúng hay sai?”

Thời Huyền dừng lại, đột nhiên dùng lực hất tay tôi ra, có lẽ cô ấy dùng lực quá mạnh, toàn thân mất đi trọng tâm, suýt chút nữa ngã vào người tôi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, nhưng cô ấy trầm giọng ngăn tôi lại:

“Đừng cử động.”

Tôi choáng váng.

“Còn một điều nữa có thể em chưa biết…”

Giọng nói trầm thấp của cô ấy lọt vào tai tôi, và tôi từ từ mở mắt ra.

“Camera giấu kín đã được lắp đặt trong tất cả các phòng của Thời gia.”

Thời Huyền chậm rãi đứng lên, cô ấy mấp máy nói với tôi :

"Bây giờ, người đó đang nhìn chúng ta."

5.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và chạy thẳng lên trán.

Trong một khoảnh khắc, nó thật đáng sợ.

Thời Huyền nói xong liền đứng dậy rời đi không đợi tôi phản ứng.

Cánh cửa từ từ đóng lại, tôi có cảm giác như đang ở trong hầm băng.

Camera giấu kín...

Tất cả các phòng…

Đây là cốt truyện phim kinh dị gì?

Tôi nhìn lại toàn bộ căn phòng, ánh đèn có chút mờ ảo nhưng không có gì khác biệt so với trước đây.

Không có vấn đề gì, nhưng điều đó càng rắc rối hơn.

Bởi vì lời nói của Thời Huyền, ban đầu tôi muốn kiểm tra toàn bộ căn phòng một cách cẩn thận, nhưng...

" Người đó đang nhìn chúng ta."

Tôi không khỏi rùng mình, ngón tay đặt trên tay nắm cửa cử động.

---Đêm nay tôi ngủ trong phòng mẹ Thời.

Ngày hôm sau là cuối tuần, nhưng dạo này ở công ty có rất nhiều việc xảy ra, mẹ tôi lại rất bận nên đã ra ngoài sớm.

Trước khi ra ngoài, bà ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút vị dâu nhét vào tay tôi, chạm vào tóc tôi và nói rất nhẹ nhàng:

“ Mẹ đi làm, con phải ở nhà ngoan ngoãn và hòa thuận với chị gái nhé. "

Giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tôi gật đầu, Thời Huyền đáp:

"Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Dao Dao thật tốt."

Mẹ Thời chỉ mím môi, nhìn cô ấy đầy ẩn ý.

Sau khi mẹ Thời đi rồi, Thời Huyền và tôi là những người duy nhất còn lại ở bàn ăn tối.

Bầu không khí có phần căng thẳng.
Thời Huyền lơ đãng khuấy sữa trong cốc, một lúc sau mới hỏi:

"Tối qua em ngủ trong phòng mẹ à?"

Tôi nói “ừm” một cách nhẹ nhàng.

Tối hôm qua thật sự là quá sợ, tôi chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn ôm gối gõ cửa phòng mẹ.

Những gì Thời Huyền nói có thể đúng, nhưng những chiếc đinh trong giày luôn khiến tôi cảm thấy bất an, ngược lại, mẹ Thời lại khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều.

Nhắc mới nhớ, đêm qua, khi mẹ tôi bị tiếng gõ cửa của tôi đánh thức, mẹ không những không tức giận mà khi nghe tôi nói là do gặp ác mộng, mẹ đã ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng an ủi tôi như một đứa trẻ, cuối cùng pha cho tôi cốc sữa nóng để uống. Mẹ vuốt tóc tôi thở dài:

“Dao Dao về nhà lâu như vậy, đây là lần đầu tiên con được gần mẹ như vậy.”

Trước khi đi ngủ, bà ấy vẫn cau mày và nói một cách ngập ngừng như thế này:

"Sau này con nên cố gắng hạn chế tiếp xúc với chị gái mình nhiều nhất có thể. Ta luôn cảm thấy con bé trở nên rất xa lạ kể từ khi con quay lại..."

Nhưng bây giờ, Thời Huyền lại nói với tôi một chuyện hoàn toàn khác. Đầu tiên cô ấy hỏi tôi:

“Tối qua… có phải chị đã nói gì lạ với em không?”

Rồi sau bữa sáng, cô ấy kéo tôi vào một hành lang vắng vẻ, hạ giọng thì thầm vào tai tôi:

“ Sau này tốt nhất em nên tránh xa mẹ mình, bà ấy…”

Thời Huyền dừng một chút, do dự một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi như đã quyết định:

“ Những chiếc camera đó kỳ thật là do bà ấy lắp đặt.”

Tôi hoàn toàn bối rối:

“Hả?”

Thời Huyền ấn vai tôi, nghiêm túc nói:

“ Em nghe không lầm, những chiếc camera đó đều là do mẹ lắp đặt, bà ấy mắc bệnh tâm thần di truyền. Mặc dù bề ngoài không thể nhìn thấy gì, nhưng một khi phát bệnh thì rất đáng sợ, khi tôi còn nhỏ nó đã từng xảy ra với chị một lần…”

Cô ấy cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút chán nản:

“Lần đó chị vô tình làm hỏng bức ảnh, mẹ rất tức giận, đã bóp cổ chị, nếu ba không ngăn cản, chị chắc chắn đã bị bà bóp cổ đến chết. "

“Sau khi em về, bệnh của bà ấy càng nặng hơn, bà ấy luôn cảm thấy chúng ta đang bỏ rơi bà ấy. Bà ấy không chỉ lắp camera ở tất cả các phòng mà cũng muốn lắp nó trong phòng tắm."

Thời Huyền thở dài:

"Cho nên, tốt nhất em nên tránh xa bà ấy một chút, ngộ nhỡ ngày nào đó bà ấy lại phát bệnh, nói không chừng ngay cả em cũng sẽ bị liên lụy đến.”

Để xác nhận lời bản thân nói, cô ấy dẫn tôi vào phòng, kéo rèm lại, căn phòng chợt chìm vào bóng tối.

Thời Huyền bật đèn pin trên điện thoại, đi vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở ổ cắm trên tường đối diện đầu giường.

Một đốm sáng tròn nhỏ màu đỏ xuất hiện trong lỗ ổ cắm, tương tự còn có con búp bê hoạt hình bằng gốm sứ đứng trên bàn và chiếc đồng hồ treo tường trơn dùng để trang trí trên tường.

Và phòng của tôi cũng vậy.

“Hiện tại em có thể tin tưởng chị.”

Thời Huyền buông tay ra, vô cùng bất lực.

“ Chị thật sự không có lừa em.”

6.

Buổi tối.

Tôi đến bể bơi như thường lệ, muốn thư giãn và nghỉ ngơi.

Dù tôi có cố gắng đến đâu, “lời khuyên” của Thời Huyền vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.

Sau khi tiết lộ cái gọi là "bí mật" về mẹ, Thời Huyền vén tóc của cô ấy sang một bên, để lộ một vết sẹo lồi lõm nổi lên trên trán.

"Nói thật với em, mẹ đã cãi nhau với chị vào cái đêm bà ấy đưa em về. Bà luôn cảm thấy chị đã nói với em điều gì đó mà lẽ ra không nên nói, cho dù chị có giải thích chị không làm như vậy thế nào đi nữa.."

Thời Huyền dừng lại, trong mắt hiện lên một tia u ám khó phát hiện, nhưng nhanh chóng bị che đậy.

"Ngày đó bà ấy rất kích động, dưới tình thế cấp bách không cẩn thận đẩy chị một cái, trán của chị đụng vào mép bàn, rất đau, không chỉ chảy máu mà còn để lại vết sẹo này.”

"Sự kiểm soát và nghi ngờ của mẹ ngày càng tồi tệ. Chị đã cố gắng hết sức. Chị dự định chuyển ra ngoài và sống ở một nơi khác nơi mà chị không còn cần phải dựa vào Thời gia nữa. Nhưng chị rất lo lắng cho em, sau khi chị rời đi, mẹ chắc chắn sẽ trở nên hung dữ hơn, và đến lúc đó em sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy chị hy vọng em cũng có thể. Tìm cơ hội mau rời đi..."

"Thành thật mà nói, nếu có thể, chị thực sự hy vọng em đừng trở về."

Thời Huyền nắm tay tôi, lộ ra vẻ ngây thơ cùng vẻ mặt vô cùng lô lắng.

“ Dao Dao, lẽ ra em không nên quay lại."

Tôi không nên... quay lại sao?

Nước trong bể bơi trong xanh đến nỗi tôi đứng sững sờ, bóng tôi phản chiếu trên mặt nước. Sau đó, trên đầu tôi, một bóng người khác lặng lẽ xuất hiện.

Đen kịt, giống như một giọt mực rơi xuống biển, lặng lẽ không một tiếng động.

Tôi đang định quay lại xem ai đang tới thì chợt có một lực đẩy rất mạnh từ phía sau, tôi hoảng hồn, ngay sau đó tôi đã ngã xuống bể bơi.

Dòng nước lạnh đột nhiên bao phủ đầu tôi, xộc thẳng vào miệng và mũi, tôi vùng vẫy vùng vẫy cố ngoi lên khỏi mặt nước nhưng lần nào cũng vô ích.

Bể bơi của Thời gia được thiết kế sâu hơn so với các bể bơi thông thường, được cho là để tăng thêm một chút thách thức, nhưng trên thực tế, chỉ cần những người biết lội nước có thể bơi ra khỏi mặt nước một cách dễ dàng và không mất nhiều năng lượng.

Nhưng tôi, tôi không biết bơi.

Không chỉ không, còn bởi vì từng rơi xuống nước thiếu chút nữa mất mạng, đối với việc xuống nước tôi có cảm giác sợ hãi cực sâu.

Trước mắt tôi từng đợt biến thành màu đen, cảm giác hít thở không thông tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.

Trước khi tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối, những hình ảnh rời rạc chợt lóe lên trong đầu tôi.

Trong sở thú, một cặp vợ chồng trẻ đã giao con gái của mình cho một người đàn ông lạ mặt khác, như thể họ đang thực hiện một thỏa thuận bí mật.

Khung cảnh chuyển sang lối vào của viện phúc lợi cũ, vẫn là cặp vợ chồng, họ đang ôm một cô bé thắt bím tóc dừng lại trước một cô bé khác với nụ cười trên môi.

Trên mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười, bà hy vọng đứa bé của mình có thể chia sẻ búp bê yêu quý của mình.

"Dao Dao, từ nay chị ấy sẽ là chị gái của con. Hai đứa phải hòa hợp với nhau, con biết chưa.”

Cặp đôi đó chính là vợ chồng Thời gia khi còn trẻ, và họ cũng là... ba mẹ tôi.
Và cô bé có bím tóc chính là Thời Huyền.

Nhưng không phải Thời Huyền được nhà họ Thời nhận nuôi sau khi tôi biến mất một năm sao?

Tôi rất muốn nhớ lại điều gì đó, nhưng lại không còn sức lực để tiếp tục suy nghĩ, tôi bất lực đưa tay ra, hy vọng có ai đó đến cứu.

Nhưng không, cho đến khi tôi hoàn toàn rơi vào bóng tối, tôi chưa bao giờ chờ đợi được bất kỳ sự rỗi nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play